Biên Duyên nói rồi đặt vào tay ông ấy một trang giấy viết sẵn địa chỉ.
“Được, khi nào rảnh tôi sẽ dẫn Kế Huy đến thăm hai người.” Dương Địa Hải ngạc nhiên nhìn địa chỉ trên giấy, dù sao những người ở nơi này đa số đều là dị năng giả. Nhưng ông ấy nghĩ lại cũng đúng, chẳng phải Biên Duyên cũng là dị năng giả đó ư, giống như lần trước ông ấy từng nói là chỉ cần Biên Duyên đồng ý thì với năng lực của cô đâu cần tránh trong khu chợ nhỏ này.
“Anh nhớ đến nhé, tới lúc đó tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho hai người.” Biên Duyên chân thành nói.
“Không cần nói thêm gì nữa, chắc chắn tôi sẽ đến vì món ăn ngon.” Dương Địa Hải nghiêm túc gật nhẹ đầu, lại nói ấy thật sự thèm món ăn cô nấu, khi nào có thời gian phải đến rủ mấy người lão Tằng đi cùng mới được.
“Được rồi, tôi chờ các anh đến đấy nhé.” Biên Duyên mỉm cười, cô nói chuyện với anh Dương thêm một lúc mới tạm biệt và rời khỏi, trước khi đi anh Dương còn nhét cho cô một con dị thú cấp hai nữa.
Cô vẫy tay tạm biệt anh Dương, đi xung quanh mua thêm những thứ khác rồi mới gọi xe trở về.
Về đến nhà cô bắt đầu nướng thịt, hẹn giờ xong mới đi đến sân nơi An An huấn luyện.
“Biên Duyên, quả nhiên cô đã trở lại.” Thích Uyên đi từ lối rẽ tường thành xuống, anh ta đứng trên bậc thang nhìn người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt phức tạp.
“Thế thì ngại quá, khiến mấy người thất vọng rồi.” Vừa thấy người đàn ông trước mặt đang đi đến, nụ cười trên mặt Biên Duyên biến mất.
“Ý tôi không phải như thế.” Lần trước Thích Uyên nghe cô nói xong cảm xúc trong lòng anh ta rất phức tạp, có những lúc anh ta còn không muốn tin giờ cô biến thành thế này là do Cố Hàm Ngọc tạo nên.
“Tôi không quan tâm anh có ý gì, cũng không có quan hệ gì với tôi cả, phiền anh nhường đường cho.” Biên Duyên im lặng liếc qua, cô không muốn nói nhiều với anh ta.
“Chuyện của Hàm Ngọc có phải do cô làm không? Thích Uyên thấy cô định đi, anh ta đột nhiên lên tiếng. Anh ta đã kiểm tra cái cây kia, vốn dĩ loại cây đó chẳng giống với loại cây nào trong tận thế cả, mà cũng chỉ có cô còn sống sau khi xuống sương mù lại còn hận Cố Hàm Ngọc.
“Tự tạo nghiệt thì không thể sống. Có phải sau này chỉ cần cô ta xảy ra chuyện gì đoàn trưởng Thích cũng đổ tội cho tôi không? Nhưng cũng không quan trọng, nếu cô ta dám ra tay với người nhà tôi thì nhờ anh nói với cô ta, rằng tôi có cả một nghìn phương pháp khiến cô ta sống không bằng chết.” Nói xong câu cuối Biên Duyên quay sang nhìn Thích Uyên bằng ánh mắt lạnh thấu xương, làm cho anh ta biết những lời cô vừa nói ra chắc chắn không phải lời nói vô căn cứ.
Nhưng lúc nãy cô bảo ra tay với người nhà cô là thế nào?
Thích Uyên đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng cô biến mất ở cửa, ánh mắt anh ta trở nên tối tăm không rõ nhớ lại lời mà Cố Hàm Ngọc cam đoan với anh ta.
Bên kia, Biên Duyên vừa đi vào sân huấn luyện vẻ lạnh lùng trên mặt cô đã biến mất. Cô nhìn bóng dáng nhỏ nghiêm túc huấn luyện trong sân, nụ cười trên mặt dần dần trở nên dịu dàng.
Chẳng qua là thấy cái tên rất quen mắt bên cạnh cậu bé nên khóe miệng cô hơi co giật.
“Lão Ngũ, sao anh lại ở đây?” Biên Duyên bất đắc dĩ nhìn nụ cười lưu manh trên khuôn mặt anh ta.
“Tôi và nhóm Tô Vân cùng trở về, tôi sống ở ký túc xá đoàn lính đánh thuê Chấp Băng nên đến sân huấn luyện là chuyện bình thường.” Lão Ngũ khoác hai tay lên hàng rào rồi dựa về phía sau, khuôn mặt anh ta nhìn về phía cô toàn là vẻ tươi cười.
“Tôi không có ý đó.” Biên Duyên vỗ trán, cô chỉ muốn hỏi là sao đột nhiên anh ta lại huấn luyện cho con trai cô thôi mà.
“Dị năng của tôi là cấp ba.” Lão Ngũ cau mày cười nói, ý của anh ta rất rõ ràng, đó là dị năng của anh ta còn cao hơn huấn luyện viên của An An một cấp.