Lúc cô định quay người, người liên tục công kích thất bại – Nixon một lần nữa đâm kiếm về phía lưng cô. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều thót tim, nhưng điều kỳ diệu là thanh kiếm kia của Nixon lại lướt qua người của cô thêm lần nữa.
Trận mưa kiếm không làm đối thủ bị thương, Nixon vốn đã không giỏi cận chiến nhìn thấy sắc mặt điềm tĩnh của Biên Duyên, tâm lý không khỏi có chút ảnh hưởng. Giao đấu lâu như vậy, anh ta còn chưa đụng được vào một sợi tóc của người ta, xem ra anh ta cần tập trung hơn nữa.
Bởi vì từ lúc bắt đầu đến giờ, anh ta nhận ra Biên Duyên không hề tấn công về phía mình, cho nên nãy giờ Nixon mới nhường cho cô ra tay.
Nixon sải rộng đôi cánh trắng muốt bay lên trời, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời, cơ thể anh ta như được phủ lên một tầng ánh sáng của thần linh, hệt như một thiên thần đẹp đẽ, nhưng khi anh ta mở miệng, một loại sóng âm thanh vô hình lại bắt đầu khuếch tán ra xung quanh.
Mặc dù âm thanh êm tai nhưng người ta có thể nhìn thấy được từng làn sóng bụi bặm ở nơi sóng âm đi qua, từ đó đủ để nhận ra sức tàn phá của nó lớn tới mức nào.
Bụi bay mù mịt khắp nơi khiến những người ngồi theo dõi không thể nhìn rõ tình hình bên dưới thung lũng được nữa.
Cùng lúc này, Vân Tô cũng cảm nhận được một luồng khí bất thường xuất hiện quanh quẩn đâu đây, anh dường như nhận ra điều gì đó, lập tức phóng xuống dưới nơi thi đấu.
Trong thung lũng, bụi cuốn mịt mù, từng làn một liên tục ập về bên rìa nơi mọi người đang ngồi.
Chú Vân khụy một gối xuống, không thể tiếp tục đứng thẳng do áp lực từ những làn sóng âm kia, ngoài ông ấy ra thì những người xung quanh như đám người Lạc Thu Minh hay thiếu tướng Lục cũng không khá hơn là bao, mắt thấy Lạc Thu Minh lo lắng muốn đi xuống xem xét tình hình, chú Vân nhanh chóng cản anh ấy lại, thực lực của bọn họ hiện tại đến đứng còn không vững, nếu đi xuống đó chỉ thêm vướng chân mà thôi: “Thu Minh, cháu đừng đi xuống, dựa vào thực lực của chúng ta, đi xuống đó chỉ gây thêm rắc rối cho Vân Tô mà thôi.”
Trưởng khu Lục nhìn vào trong làn khói bụi mịt mờ, khi quay lại, ông ta nhìn thấy những ngón tay của cha của Vân Tô đang tự cấu véo lấy tay của bản thân vì lo lắng: “Anh Vân nói chí phải, đừng quên thầy của hoàng tử Nixon đã đi vào rồi, ông ta là dị năng giả cấp sáu, chúng ta tuy rằng đều lo lắng cho họ nhưng cũng phải biết lượng sức mình, không thể liều lĩnh.”
Lạc Thu Minh cố gắng kiềm chế bản thân nhìn về phía trước, anh ấy tự hiểu được thực lực hiện tại của bản thân không thể giúp được ai. Nhưng nghe thấy âm thanh chiến đấu bên trong làn bụi, trong lòng cũng không ngăn được nỗi lo lắng ngập tràn: “Cháu hiểu rồi chú Hai.”
Nếu như vừa rồi chú Hai không ngăn cản, anh ấy đã xúc động mà lao vào bên trong rồi, rõ ràng biết bản thân không đủ mạnh nhưng cứ tiếp tục chờ đợi ở bên ngoài như vậy quá khó chịu.
Tuy nhiên, khi anh ấy quay đầu lại nhìn, chợt thấy vành mắt của chú Hai đã đỏ hoe, anh ấy cố gắng hít thật sâu để bình tĩnh lại vì lúc này anh ấy không phải là người duy nhất lo lắng cho mọi người.
Trong thung lũng đầy cát bụi, Biên Duyên đã nhanh chóng kéo Nixon về sau để tránh khỏi việc anh ta bị tấn công bất ngờ.
“Các người muốn làm gì.” Hoàng tử Nixon được Biên Duyên ứng cứu, nhìn về phía những người đàn ông mặc áo choàng đen trước mặt với vẻ mặt âm trầm. Bởi vì anh ta nhận ra bọn họ, cũng hiểu được ý đồ hôm nay những kẻ này tới đây.
Một người trong số đó có vẻ như là người đứng đầu của nhóm sát thủ lần này, cất lên giọng nói già nua: “Xin hoàng tử thứ tội, nhưng vì đại cục, ngài nhất định phải chết.”
Nixon mở to hai mắt, bàn tay không khỏi siết chặt tới mức run rẩy: “Anh Hai có biết chuyện này không?”