Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317: Vô Đề

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Chương 317: Vô Đề

Giọng nói của lão giả âm u, âm thanh mang theo ẩn ý hận rèn sắt không thành thép: “Nhị điện hạ trân trọng tình máu mủ với ngài, cho nên sau khi ngài chết đi, tôi sẽ báo lại rằng hoàng tử bị loài người trên này hại chết.”

Khi Nixon nghe thấy câu trả lời không phải do anh Hai chỉ thị, trái tim vừa mới thắt chặt của anh ta lập tức buông lỏng: “Chỉ bằng ngươi mà cũng dám đấu lại với sư phụ ta sao?”

“Ngài thấy sao.” Nói xong, Nixon chợt nghe thấy tiếng động biến thân của thầy mình trong làn bụi, hiển nhiên lần này, mấy kẻ này có chuẩn bị mới tới đây, mới có thể khiến sư phụ anh ta phải biến thân để chiến đấu, hẳn là đối thủ từ cấp sáu trở lên.

Nhìn lão giả áo đen trước mặt, Nixon cảm thấy nguy hiểm cận kề vô cùng.

Biên Duyên ở bên cạnh nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng xét theo biểu cảm và giọng điệu của Nixon, anh ta hẳn là quen biết đám người này: “Anh có biết mấy người này sao?”

Giọng nói của Nixon mang theo ý xin lỗi, mặc dù những sát thủ này không nhất định sẽ tha cho bọn họ rời đi nhưng anh ta vẫn mong một tia hy vọng: “Tôi biết, bọn họ muốn ám sát tôi rồi vu oan cho các người, sau đó khơi mào chiến tranh của hai bên. Cho nên lần này là tôi khiến mọi người lâm vào nguy hiểm, lát nữa nếu có cơ hội chạy trốn thì hãy dẫn tất cả rời khỏi đây.”

----------

“Nham hiểm vậy sao.” Nhìn ông lão ở phía trước, Biên Duyên sờ cằm khẽ nói, quả nhiên giống hệt như cô suy đoán.

“Không nham hiểm thì cũng không xuất hiện ở chỗ này, shh… Đây là tín vật của tôi, nếu cô chạy thoát thì giao nó cho phụ vương tôi, đồng thời nói hết chân tướng cho ông ấy biết, như vậy mới không khiến chiến tranh xảy ra.” Nói xong, Nixon đã tự rút chiếc lông vũ trắng nhất ở giữa cánh xuống, bởi vì đau đớn nên vẻ mặt bỗng trở nên méo mó khi vừa rút ra.

“Vương tử Nixon nhanh thật đấy, nhưng anh nên giữ thứ này lại cho mình đi.” Biên Duyên nhếch môi nhét chiếc lông vũ lại vào tay Nixon, vừa rồi cô đã định ngăn cản nhưng động tác của anh ta quá nhanh nên thôi xong luôn.

“Thế giới trên mặt đất không phải là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi, huống hồ bây giờ vương tử Nixon chính là vị khách quan trọng trong lĩnh vực của tôi, mấy người muốn động vào anh ta thì có hỏi ý kiến của tôi chưa.” Cơ thể Biên Duyên cử động, cô lạnh mặt nhếch môi nở một nụ cười đầy nguy hiểm, bước vững từng bước một đến trước mặt ông lão áo đen.

Mặc dù bọn họ có tận hai dị năng giả cấp sáu, nhưng một trong số đó đã bị Côn khống chế ở bên ngoài, còn người trước mặt này, Biên Duyên không nghĩ rằng người nọ có thể đánh thắng cô trong lĩnh vực của cô.

Còn Nixon được cô che chở phía sau lại nhìn Biên Duyên đang đứng trước mặt mình nói năng đầy khí phách, dần dần cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của cô, bởi vì quá khiếp sợ nên đã át luôn cả cơn đau do rút lông vũ.

“Vân Tô, mấy tên kia giao cho anh được không?” Cùng lúc đó, Biên Duyên mỉm cười hỏi Vân Tô khi thấy anh lao vào từ cát bụi, và trong đôi mắt ấy toàn là bóng dáng của cô.

“Được, cô nhớ cẩn thận, giải quyết xong bọn họ tôi sẽ đến giúp cô.” Vân Tô thấy Biên Duyên không bị thương gì bèn thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn mấy người phía sau ông lão áo đen rồi nói.

“Anh cũng vậy, nhớ cẩn thận đấy.” Biên Duyên nói xong, Vân Tô gật đầu với cô, sau đó giơ tay dùng lưỡi dao sắc bén được ngưng tụ từ gió phóng thẳng về phía bọn họ.

Nixon thấy vậy bèn cất chiếc lông vũ trong tay đi và gia nhập chiến trường với vẻ mặt không cam lòng, anh ta thật sự không đánh lại ông lão phía trước, nhưng nếu là những người đang chiến đấu với Vân Tô thì anh ta có thể san sẻ một phần.

Sau một tiếng xé gió, trên đất trống chỉ còn hai người Biên Duyên và ông lão.

Bình Luận (0)
Comment