Ánh mắt Chúc Duy Ngã cũng đã xảy ra biến hóa: "Có liên quan gì đến việc này?"
"Người nọ cũng là một tu sĩ Nội Phủ Thần Thông, thật sự có khả năng giết chết Đổng tướng. Hơn nữa..."
Lâm Chính Nhân nói: "Có một chuyện mà lúc ấy mọi người đều xem nhẹ, hoặc có thể nói là không quá để ý, bản thân ta cũng như thế. Người nọ xông vào đạo viện thành Vọng Giang, cưỡng đoạt cướp đi một môn đạo thuật của viện trưởng đạo viện, nó tên là Hủ Mộc Quyết!
Chúc Duy Ngã gần như lập tức kết nối chuyện này với hiện trường: "Ngươi xác định là cùng một môn đạo thuật?"
"Uy lực còn mạnh hơn rất nhiều, nhưng không nghi ngờ gì nữa, xác định là có cùng nguồn gốc. Loại sức mạnh này... Ta rất quen với nó."
Nói tới đây Lâm Chính Nhân cũng rất là ảo não, lúc ấy vì sao y không chú ý đến Hủ Mộc Quyết, đạo thuật có thể bị một tu sĩ Nội Phủ Thần Thông nhìn trúng thì sao có thể đơn giản được?
Nhất định có tiềm lực mà viện trưởng đạo viện thành Vọng Giang không thể khai quật ra hết!
Y tiếp tục nói: "Quốc viện Phó Bão Tùng cũng tu thuật này, có thể xác định chuyện này."
Giọng nói của Chúc Duy Ngã rõ ràng nghiêm túc lên: "Cho nên ngươi có hiểu biết gì với người này?"
"Lúc ấy ta rất kỳ quái, không biết vì sao, hình như người nọ cực kỳ hận đệ đệ của ta - Chính Lễ, nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết. Hơn nữa, còn cố ý lựa chọn cách chết đuối cho hắn. Điều này làm ta nhớ tới, lúc trước có một tên đệ tử đạo viện thành Phong Lâm, mượn Tân Tẫn Thương của sư huynh để tới tộc địa Lâm thị ta chặn cửa."
Mặt Chúc Duy Ngã không có cảm xúc, nhưng không khí quanh người hắn ta đã trở nên nóng rực.
Tâm Lâm Chính Nhân như mặt nước lặng, không bị thái độ của Chúc Duy Ngã ảnh hưởng chút nào, vẫn dùng tiết tấu đặc trưng của mình để chậm rãi nói: "Đệ đệ Lâm Chính Lễ của ta chỉ là một tên ăn chơi trác táng trong một tiểu thành. Hắn có liên hệ chung gì với Đổng tướng đức cao vọng trọng kia chứ? Ta chỉ nghĩ được một chuyện, một người, chính là tu sĩ tuổi trẻ tên là Khương Vọng kia."
"Có lẽ lúc ấy mọi người trong thành vực Phong Lâm vẫn chưa chết hết. Người tên Khương Vọng kia, đã trở lại..."
"Chỉ là..."
Lâm Chính Nhân mang vẻ mặt nghi hoặc, nói: "Nếu người kia là Khương Vọng, vì sao hắn muốn giết Đổng tướng kia chứ? Không phải khi đó Đổng tướng là lão sư của hắn sao? Chẳng lẽ sự kiện thành vực Phong Lâm lúc trước..."
Hắn nói tới đây thì dừng lại.
Nói tới đây là đủ rồi.
Tốt quá hoá lốp.
Phủ Nghi Dương, Tỏa Long Quan.
Trên đài cao, văn võ chúng thần từng người nhận lệnh mà đi.
Trong bóng đêm mênh mang vô biên, Trang Cao Tiện bay thắng lên không, thân thể tràn ra thanh quang, dáng vẻ như thần linh.
Hắn ta đứng trên trời cao, quan sát đại địa.
Giọng nói to lớn làm chấn động cả chiến trường.
"Hàn Ân! Hôm nay gặp mặt, đúng là ngày tốt. Tam quân hội chiến, thiên địa vang danh. Ngươi là Ung Chủ, ta là Trang Quân.
Sao không chiến trên trời cao, coi như cổ vũ tam quân! Tới chúc mừng tân xuân!"
Đại quân Trang Quốc đồng thời reo hò: "Hàn Ân! Tiến đến nhận lấy cái chết!"
Tiếng vang lớn chấn động cả đêm lạnh.
Trên Tỏa Long Quan, một bóng dáng cường tráng chân đạp hư ảnh kim long bay vọt lên, tiếng rồng ngâm động cả trời, uy vũ lừng lẫy.
"Ngày xưa nghịch tặc Trang Thừa Càn khóc lóc thảm thiết xin tha ở sơn mạch Kỳ Xương, trẫm mới tha mạng chó cho hắn. Hôm nay đêm đẹp trừ tịch, lại có tiểu nhi Cao Tiện tới chúc mừng cho trẫm, trẫm không nén nổi hân hoan!"
Tiếng nói uy nghiêm hùng hậu của Hàn Ân cuồn cuộn như sấm:
"Tâm ý của nhữ, trẫm chấp thuận! Đầu của nhữ, trẫm nhận lấy!"
Trên Tỏa Long Quan, sĩ khí của chúng binh tướng dâng trảo, cùng kêu lên vang dội: "Sát!"
Đối mặt với lời mời chiến của Trang Cao Tiện, Hàn Ân không do dự.
Cả đời lão trải qua vô số cuộc chiến, lão hiểu rõ tình thế hiện tại.
Thế cục hiện giờ của Ung Quốc nhìn như đã củng cố, thật ra đã đi tới thời điểm sinh tử tồn vong.
Trang Quốc cũng không đủ sức thâu tóm Ung Quốc, Lạc Quốc cũng chỉ là vai hề nhảy nhót, nhưng Xích Mã Vệ của Kinh Quốc xuất hiện thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Kinh Quốc là cường quốc thiên hạ, Ủng Quốc cũng bị đánh rớt trong trận chiến tranh phong với Kinh Quốc, sau đó cả tư cách tranh phong cũng không còn, cho dù có muốn thừa nhận hay không thì quân dân Ung Quốc đều rất khó thoát khỏi tâm lý sợ hãi đối với Kinh Quốc.
Cho nên lão mới ra lệnh cho quốc tướng Tề Mậu Hiền tự mình tọa trấn phủ Tĩnh An, bởi vì nơi đó là căn nguyên bất ổn của tất cả tự tin trong quốc nội.
Nhưng như vậy cũng không đủ.
Nhiều năm nay không phải Ung Quốc không có tâm tiến thủ, nhưng vẫn luôn bị Kinh Quốc vây khốn chặn đường, chèn ép đến khó có thể xoay người. Năm trước lão bày mưu đặt kế quốc chủ Hàn Húc dẫn đầu khởi xướng hội đàm tứ phương, liên hợp với Trang Quốc, Lạc Quốc, định ra với thành Bất Thục về hiệp ước Bất Chinh, chính là vì yên ổn thế cục của các quốc gia Tây Nam, đồng thời tập trung tinh lực vào chuyện phòng bị Kinh Quốc, thò tay về hướng Tây Bắc.
Cái gọi là hiệp ước Bất Chinh, đương nhiên chỉ là hiệp ước tạm thời. Không có minh ước gì có thể thật sự ngăn cản giáo mác.
Thứ có thể chắn binh phong chỉ có binh phong mà thôi.
Nhưng lão không cách nào ngờ được, cuối cùng kẻ xé bỏ hiệp ước này lại không phải lão, mà là Trang Cao Tiện.
Trang, Lạc lại liên thủ, khởi xướng khiêu chiến với Ung Quốc trước một bước!
Ở thời khắc như vậy, lão nhất định phải ổn định nhân tâm, mới có thể trấn áp thế cục.
Lão nhất định phải bày ra lực lượng trần trụi, mới có thể làm những thế lực ngo ngoe rục rịch kia kiềm chế lòng tham, mới có thể làm tướng sĩ bổn trận nâng cao tự tin.
Rốt cuộc vào giờ này khắc này, Tỏa Long Quan bị vây khốn, Lan Hà Thủy Phủ gặp nạn, Xích Mã Vệ của Kinh Quốc đóng chặn quan ải... Lòng người đang hoảng sợ tột độ.
Đây cũng là nguyên nhân lão lập tức tự mình tới Tỏa Long Quan, tự mình ngăn cản địch.
Nếu không như thế thì rất khó nói những cường giả Công Hầu quốc nội có sinh ra ý tưởng khác hay không.
Cũng vì nguyên nhân như vậy mà khi đối mặt với lời mời chiến của Trang Cao Tiện, lão không có một tia chẩn chờ nào cả.
Tương phản, lão phải tự tin cực hạn, trương dương cực hạn, phải bày ra khí thế vô địch.
Không phải không cần cẩn thận, mà là địch quân nguy cấp, đã không thể nào cẩn thận được nữa!
Đương nhiên, tất nhiên lão có tin tưởng tuyệt đối đối phó với Trang Cao Tiện.
Cho dù biết rõ đối phương là muốn bám chân lão, lão cũng vui vẻ lao đến.