Đối phương chỉ vừa mới đăng lâm Động Chân, lão thì đã thành tựu Chân Nhân mấy trăm năm, không có lý nào không thắng được cả. Nhiều nhất Trang Cao Tiện chỉ có thể kiềm chế lão, sau đó lợi dụng ưu thế đại quân để phá thành. Nhưng một Công tám Hầu của Ung Quốc có chín vị Thần Lâm! Trang Quốc thì có mấy người?
Chiến lực đỉnh cấp đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đủ để trợ giúp Ung Quốc ổn định Tỏa Long Quan. Lão phải đợi đại quân các nơi trong quốc nội vây tới, sau đó sẽ lập tức giữ ba mươi vạn quân đội của Trang Quốc này lại đây.
Hơn nữa, Trang Cao Tiện thật sự có thể kiềm chế lão sao?
Hàn Ân không tin!
Đối thủ chân đạp hư ảnh kim long mà đến, phong cảnh lừng lẫy.
Trang Cao Tiện chờ trên trời cao, ánh mắt lạnh lẽo, miệng lớn tiếng vang đội: "Tiểu nhân soán quốc, dám xưng trẫm sao?"
Chuyện Thái Tổ Trang Quốc - Trang Thừa Càn đã từng quỷ xuống đất xin tha gì đó, tất nhiên là lời bịa đặt. Lúc trước nếu Trang Thừa Càn thua trận, cho dù xin tha đủ loại đa dạng chồng chất thì Hàn Ân cũng quyết không bỏ qua cho ông ta. Mà sự thật là ông ta bảo vệ được sơn mạch Kỳ Xương trước mặt Hàn Ân, cho nên mới có phần cơ nghiệp Trang Quốc như hôm nay.
Chỉ là lúc này Hàn Ân ở vào mình sống lâu hơn, bối phận cao, tùy ý bịa đặt chuyện năm đó, cũng không ai có thể phản bác lão, ai kêu Trang Thừa Càn đã được chôn cất nhiều năm —— Lão có thể vừa vặn lấy câu này để đả kích sĩ khí của Trang Quân.
Sao Trang Cao Tiện có thể chịu yếu thế?
Cho nên hắn ta lập tức đáp lại: "Nó năm đó Ung Minh Đế Hàn Chu thật là nhất đại hùng chủ! Còn Đông Cung thì tài đức sáng suốt, có người kế tục. Ai ngờ trong một đêm, Hàn Chu mất mạng, Đông Cung gặp nạn, bá nghiệp Ung Quốc cũng tiêu tan, càng ngày càng suy yếu đi, Hàn Ẩn, ngươi thật cho rằng không ai nhớ rõ chuyện năm đó hay sao?"
"Ngươi!" Hắn ta kích chỉ nhắm vào Hàn Ân: "Bắt tay với Kinh Quốc ám hại Hàn Chu. Mưu sát Thái tử, châm ngòi tam vương tranh vị, quấy rối cho thiên hạ không yên. Chờ đến khi quốc gia rung chuyển, bản thân lại nhảy ra tranh quyền đoạt lợi, ngụy trang như nhân ái. Một mặt khuyên ba vị hoàng chất ngừng chiến, mặt khác lại đột nhiên xuất binh, lần lượt đánh bại bọn họ, tự tay trảm ngay trong trận! Thật là thất phu vô sỉ, nhân luân bại hoại!"
"Miệng còn hôi sữa!" Hàn Ân đạp long lao lên, chụp một cái tát tới, khí phách tận trời: "Năm đó cả nương của ngươi còn nằm trong bụng mẹ, ngươi đang giở thói khùng điên! Sao dám nói càn bịa đặt về chuyện năm đó!"
Cái gọi là Động Chân, quý ở chữ "Chân.
Tên gọi cổ của Thần Lâm Cảnh là Bất Hủ, chỉ là thân thể ngụy bất hủ trước khi chết sẽ không hỏng, Chân Nhân tức là phản bổn quy nguyên (ngược bản chất trở về với căn nguyên) để nhìn thấy bất hủ thật sự, từ bất hủ giả rảo bước tiến đến bất hủ thật, là vì Động Chân!
Một cái tát này của Hàn Ân chụp tới, không trung ngưng tụ ra một bàn tay thật lớn, nó càng lúc càng lớn, từ dưới lên trên, cứ như muối lật tung cả vòm trời.
Toàn bộ bầu trời đêm đều bị chấn động. Mây đen mênh mang bị một tát này chụp tan mất, để lộ ra đêm ngân hà vạn dặm, ánh trăng tỏ vô biên!
Trang Cao Tiện đứng trước bầu trời đêm lại lù là bất động.
Bàn tay kia trực tiếp tát qua hắn ta, cũng đã tát qua được, nhưng lại không có ảnh hưởng chút nào đến hắn ta. Tầng mây vạn dặm ở phía sau Trang Cao Tiện bị xua tan ra, ánh trăng ánh sao chiếu sáng ngời ngời ở sau lưng hắn ta.
Hắn ta không ngừng lớn tiếng quát: "Hàn Ân! Huynh trưởng ngươi có hơn mười vị hoàng tử hoàng nữ, nay không còn một ai tồn tại. Tại sao vậy?"
"Đáng thương cho Hàn Chu, nhất đại hùng chủ đã tự tay đẩy Ung Quốc lên đỉnh cao, giúp Ủng Quốc đứng sừng sững ở Tây Cảnh, cuối cùng lại rơi vào kết cục tuyệt tự, chỉ vì có một tên đệ đệ đê tiện vô sỉ phế vật như ngươi!"
"Ngươi thí huynh giết chất mới được lên ngôi. Từ lúc cầm quyền tới nay, ngươi có công lao sự nghiệp đáng khen gì? Ung Quốc có mở mang được một phân đất nào không? Năm đó rốt cuộc ngươi đánh lui Kinh Quốc, hay là đạt thành giao dịch với Kinh Quốc, dùng cái chết của Ung Minh Đế cùng với tài phú kếch xù để mua được Kinh Quốc lui binh? Thiên hạ không ai biết đến chuyện dối trá của ngươi hay sao?"
Trang Cao Tiện chắp tay hướng về phía chân trời: "Thái Tổ của triều ta phát hiện ngươi lòng muông dạ thú nên nghe theo đi mệnh của Ung Minh Đế, vì bảo toàn huyết mạch của Ung Minh Đế nên ngài đã huyết chiến ở sơn mạch Kỳ Xương. Tuy không thể công thành, nhưng Xích Tâm cũng chứng giám! Ác đồ vô sỉ, bọn chuột nhắt vô năng nhà ngươi, có mặt mũi gì mà dám đến bôi nhọ thanh danh của ngài ấy?"
Lời này của Trang Cao Tiện nửa thật nửa giả. Cái chết năm đó của Ung Minh Đế chưa chắc không có điểm đáng ngờ. Cái chết của Thái tử thì nhất định là có âm mưu. Còn về chuyện ai mưu sát Thái tử, là bọn đệ đệ của Thái tử, hay là thúc thúc Hàn Ân thì rất khó nói rõ được.
Nhưng ít ra có một chuyện có thể xác định được, lúc Ung Minh Đế chết trận thì Trang Thừa Càn còn trấn thủ ở Trang địa, căn bản không thể nào nhận được di mệnh gì. Hơn nữa Hàn Ân thật sự có thể đứng vững sống sót dưới sóng to gió lớn, dưới thế công của Kinh Quốc, lão đã bảo vệ quốc thổ không bị chiếm mất.
Không tồn tại chuyện dùng tài phú kếch xù mới mua được Kinh Quốc lui binh. Nếu Kinh Quốc có thể thôn tính Ung Quốc thì dù giao ra bao nhiêu tài phú tài nguyên, họ cũng sẽ không từ bỏ.
Những năm gần đây, đúng là thực lực quốc gia của Ung Quốc suy sụp, nhưng chủ yếu là vì Kinh Quốc chèn ép toàn phương diện, mà không phải do Hàn Ân vô năng.
Trang Thừa Càn nhân cơ hội Ung Minh Đế mất mạng mà lập tức cắt đất lập quốc, trong lời nói của Trang Cao Tiện, ông ta lại trở thành trung thần lớn nhất, thậm chí là duy nhất của năm đó.
Vì bảo toàn huyết mạch của Ung Minh Đế mà huyết chiến sơn mạch Kỳ Xương, thật sự là quá cảm động.
Một loạt "Bí văn" kinh thiên này được nói ra từ miệng của Trang Cao Tiện, quả thực khiến người nghe khiếp sợ, người thấy dậm chân.
"Người quân chủ, phải thành tâm chính ý, lễ thiên kính dân!"
Hàn Ân vung ống tay áo lên, chín hư ảnh kim long xoay quanh thân thể: "Tiểu nhân Trang thị, chiếm đoạt Ung thổ, vọng tưởng tự xưng quốc, đã bị người người vứt bỏ! Nay bệ kiến Ủng thiên tử, không biết quỳ rạp xuống xin tha mà còn dám khua môi múa mép à?"