Phản ứng đầu tiên của Khương Vọng là ngừng thở, không dám nhúc nhích, thu lại khí tức. Dù hắn đang mặc nặc y, dù có thủ đoạn của Doãn Quan gia trì, dù hiện tại nơi này chẳng có ai, hắn vẫn không thể cảm thấy an toàn.
Một nơi yếu hại thế này, chắc chắn Tống Hoành Giang không thể buông lỏng cảnh giác. Một khi bị phát hiện, kết cục của hắn sẽ là bị diệt khẩu trong tích tắc.
Thật sự là, vừa ra khỏi miệng cọp đã rơi vào ổ sói.
Đương nhiên Đỗ Như Hối đáng sợ, nhưng chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang Tống Hoành Giang cũng chẳng phải kẻ ôn hòa gì.
Sau khi cố gắng hết sức ẩn nấp hành tung, Khương Vọng mới kịp sinh ra suy nghĩ thứ hai: thân là chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang, vì sao Tống Hoành Giang lại nuôi ma dưới đáy nước Thanh Giang? Chuyện này có lợi gì với lão?
Dù sao đám âm ma này cũng chỉ là loại thấp kém nhất, dù cường đại đến đâu thì cũng có hạn thôi. Mà một khi lộ ra ngoài sẽ là tai họa ngập đầu. Dù bản thân Tống Hoành Giang có tu vi phi phàm chắc chắn cũng không thể gánh nổi.
Dù là Cảnh hay Tần, chắc chắn cũng sẽ mặc kệ lão mà trừ ma vệ đạo thôi, thậm chí Trang Cao Tiện sẽ là người đầu tiên "thanh lý môn hộ" !
Bốc lên nguy hiểm lớn như thế, cái lợi thế nào đây?
"Vì sao Tống Hoành Giang lại muốn nuôi đám âm ma này?"
Khương Vọng tự hỏi.
Khương Yểm trầm ngâm thật lâu.
Không biết có phải là ảo giác không nhưng Khương Vọng có thể nghe được một vài tiếng thì thào không lưu loát của gã.
Gã biết cái gì à?
"Đi vào bên trong xem thử đi" Khương Yểm nói.
Hai bên trái phải động quật to tướng hình tròn đều có cửa hang, không biết nối tới đâu.
Mỗi cửa hang đều được khẩm giữa hai cỗ quan tài đá.
Khương Vọng nhìn nhìn một lát, hỏi: "Đi đâu?"
"Bên trái" Khương Yểm đáp.
Khương Vọng cũng không biết căn cứ vào đâu mà gã phán đoán vậy, nhưng chung quy lại, Khương Yểm vẫn có kinh nghiệm phong phú hơn, kiến thức rộng rãi hơn với những thứ không biết, dù sao gã cũng có được mảnh vỡ ký ức của Bạch Cốt Tôn Thần.
Thế là hắn đi sang bên trái.
Càng đến gần càng có thể thấy rõ chi tiết âm ma dữ tợn buồn nôn trong quan tài đá, cộng thêm mùi hôi thối không thể giấu nổi, thực sự đáng kinh tởm.
Khương Vọng cố nén xúc động muốn rút kiếm chém nát đám âm ma này mà chậm rãi đi vào bên trong.
Tuy đây là đề nghị của Khương Yểm, nhưng hắn vẫn phải giữ cảnh giác.
Đằng sau động quật cất giấu một trăm linh tám con âm ma to tướng sẽ nối tới nơi nào đây?
Khi hắn tới trước cửa hang bên trái.
"Đừng nhúc nhích!" Trong Thông Thiên Cung, Khương Yểm đột nhiên lên tiếng cảnh báo.
Khương Vọng chuyển sang bên cạnh, dính vào vách đá giữa hai cỗ quan tài đá không dám nhúc nhích.
Âm ma bên trái hắn có thân hình của con dê và cánh của con ruồi. Còn bên dưới đầu lâu hư ảo của âm ma bên phải hắn lại là thân rắn cuộn lại.
Hắn bị kẹp giữa hai cỗ quan tài vẽ họa tiết máu chứa hai con âm ma xấu xí.
Sau đó, hắn thấy...
Phía lối vào ma quật, gợn sóng dừng vỗ.
Một người khoác quan phục hoa lệ chậm rãi đi tới.
Đây chính là chủ nhân thực sự của tám trăm dặm Thanh Giang, Tống Hoành Giang!
Khương Vọng nín thổ ngưng thần, quả tim cũng ngừng đập.
Nặc y thiên y vô phùng, có thể giúp hắn hòa làm một với ngoại cảnh một cách hoàn mỹ. Lại thêm thủ đoạn Doãn Quan để lại, có thể che đậy tu sĩ Thần Lâm cảnh trong một chốc một lát.
Nhưng chừng này vẫn không đến mức vạn vô thất nhất.
Nhất là Tống Hoành Giang, lão là hạng người gì chứ? Mấy trăm năm trước đã là đại nhân vật một thời sánh cùng Thái tổ Trang quốc Trang Thừa Càn.
Dù có bản thân Doãn Quan ở đây cũng không dám nói có thể tránh được khi bị Tống Hoành Giang nhìn chăm chú.
Không biết có phải vì lúc trước đã hao phí quá nhiều tinh lực ở chiến trường Lan Hà không, lúc này, Tống Hoành Giang đã già nua thấy rõ, cái lưng còng xuống, sắc mặt mỏi mệt.
Hành tẩu trong lòng đất dưới đáy nước, giống như tất cả lão nhân đã đi tới cuối cuộc đời, có vẻ cực kỳ bất lực.
Có thể nói, chỉ vì nơi này bốn bề vắng lặng, Tống Hoành Giang lão mới đồng ý hiển lộ vẻ già nua.
Đường đường là thủy quân Thanh Hà, thành danh suốt từ mấy trăm năm trước, là cường giả Thần Lâm Cảnh, vốn nên có kim thân ngọc tủy, tu vi đến chết cũng không giảm. Hiện giờ lão ta thành ra thế này, hiển nhiên đã xảy ra vấn đề.
Lão đi trong hang, thản nhiên nhìn mấy cỗ quan tài đá, rồi đi thẳng sang cửa hang bên trái, vừa vặn Khương Vọng đang ẩn thân cạnh đó.
Tống Hoành Giang chậm rãi đến gần, trong lòng Khương Vọng lại càng gấp.
Đây không phải một ông già bình thường, mà là một hung vật tuyệt thế đang chợp mắt.
Một loại áp lực cực lớn treo trong lòng ép hắn thấy hơi lạnh.
Hắn không muốn đặt sống chết của mình vào tay kẻ khác, nhưng chênh lệch thực lực xa tít mù không cho hắn có lựa chọn nào khác.
Sống và chết, chỉ nằm trong một cái liếc mắt.
Tống Hoành Giang đi đến trước quan tài đá nhưng không dừng lại mà nhấc chân bước vào động quật bên trái.
Khương Vọng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thầm thổ phào một hơi nhẹ nhõm.
Hiển nhiên Tống Hoành Giang không cho rằng có người đang trốn ở đây nên cũng không kiểm tra quá cẩn thận đã đi vào trong động quật.
"Lão sắp không xong rồi." Khương Yểm trong Thông Thiên Cung nói, giọng nói có hơi xúc động.
Khương Vọng lập tức tỉnh táo lại, hơi chần chờ nói: "Trời sinh thủy tộc có thọ nguyên rất dài, lão lại mạnh như thế... làm sao có thể?"
Khương Yểm trầm mặc một lúc, đại khái là cẩn thận suy nghĩ một lúc mới nói: "Lão đã bị một loại thương thế nào đó không thể nghịch chuyển được"
Năm xưa lão chính là tu sĩ Thần Lâm đỉnh phong, với tài năng của lão, hẳn là nên đăng lâm Động Chân rồi mới phải. Nhưng bây giờ lão vẫn là Thần Lâm, chỉ chuyện này đã nói rõ vấn đề.
Khương Vọng suy đoán: "Nếu lão thật sự bị thương thế không thể nghịch chuyển gì kia, việc nuôi đám âm ma này có liên quan gì đến thương thế của lão không?"
Khương Yểm nhẹ nhàng nói: "Ai biết được."
Lúc này, giọng nói của Tống Hoành Giang vang lên trong động quật.
"Lại một năm nữa đi qua."
Lão thở dài.
Dường như lão đang nói chuyện với ai đó, giọng nói có vẻ rất tang thương.
"Đã... hai trăm mười tâm năm"
"Uyển Khê, đã hai trăm mười tán năm, muội có đau khổ không?"
Tiếc hận sao?
Không, nghe giống như tên của một người hơn.
"Hơn hai trăm năm trước, Trang quốc có nhân vật nổi danh nào tên là Uyển Khê sao?" Hắn hỏi Khương Yểm trong Thông Thiên Cung.
"Ta làm sao biết được?" Khương Yểm đột nhiên mất kiên nhẫn.