Đối mặt với sự bùng nổ gây khó dễ của Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang chịu trói ngay tại chỗ.
Tất cả tu vi của lão, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hoặc có thể nói, từ lúc lão đi theo bước vào Ma quật thì đã hoàn toàn từ bỏ phản ứng.
Lão chỉ lẳng lặng nhìn Trang Cao Tiện, tùy ý để bàn tay của vị Chân Nhân đương thời này giằng co với hầu cốt của lão.
Lão hiểu rất rõ, chỉ cần Trang Cao Tiện hơi dùng lực một chút thì lão sẽ phải tạm biệt thế gian này.
Cũng có một khoảnh khắc, lão cũng muốn rời đi như vậy.
Mấy trăm năm qua, lão sống thật sự quá thống khổi Lão cũng từng là nhân vật lộng lẫy lóa mắt, cũng từng tùy tiện trương dương, sớm đã chán ghét sinh hoạt kéo dài hơi tàn này rồi.
Nhưng mà lão lập tức nghĩ lại... Lão không thể không nghĩ lại —— Sau khi Trang Cao Tiện giết chết lão ở chỗ này, toàn bộ Thủy tộc Thanh Giang sẽ bị tàn sát không còn một ai, Thanh Giang sẽ bị nhuộm trong một màu đỏ rực.
Nếu lão chết đi như vậy, còn có ai giữ được Thủy tộc Thanh Giang?
Cho nên lão mỡ to đôi mắt vẩn đục, gian nan chống đỡ áp lực khổng lồ kia, miễn cưỡng nói: "Vì sao không... Vào xem chứ?"
Trang Cao Tiện theo bản năng mà thả lỏng một chút: "Đi vào?"
"Gian động quật bên trái kia... Bên trong có tất cả lời giải thích của ta." Tống Hoành Giang nói.
"Trẫm cũng muốn nhìn, ngươi có thể cho ra lời giải thích gì!"
Giọng nói của Trang Cao Tiện lạnh như băng.
Hắn ta đã hận Tống Hoành Giang cùng cực, cứ như vậy mà bóp cổ Tống Hoành Giang rồi xoay người.
Giống như kéo một con chó chết, hắn ta kéo lê Thanh Giang Thủy Quân đi vào gian động quật bên trái kia!
Đỗ Như Hối há miệng thở dốc, theo bản năng mà muốn khuyên can Trang Cao Tiện không thể làm nhục nhân vật như Tống Hoành Giang được.
Nhưng chung quy ông ta vẫn không nói cái gì cả.
Thân là đế sư, lại là quốc tướng, ông ta rất hiểu Trang Cao Tiện.
Hắn ta thành tựu Chân Nhân đương thời, đánh bại cường Ung - đại địch đã mấy đời, chém giết kiêu hùng Hàn Ân, đưa Trang Quốc tới thời kỳ cường thịnh, Trang Cao Tiện lúc này đang vào thời điểm khí phách hăng hái nhất, tự cao tự đại nhất.
Có một vài kiến nghị, chưa chắc hắn ta có thể nghe lọt tai.
Những âm Ma không hề linh trí gì kia đang trầm mặc trong từng cái thạch quan. Cứ như đang lạnh nhạt nhìn chăm chú những kẻ thông minh này đang xảy ra chuyện gì, mà những người có được trí tuệ này đang bỏ lõ cái gì.
Trang Cao Tiện dùng một tay kéo lê Tống Hoành Giang già cả, rốt cuộc đi đến trước quan tài lưu ly kia.
Đương nhiên nhãn lực của hắn ta hơn xa Khương Vọng, liếc nhìn một cái đã nhìn ra được quan tài lưu ly này và gian thạch quan hang tròn bên ngoài tồn tại liên hệ nào đó.
Mà trong thân thể nữ nhân bị xiểng xích và phù chú trấn phong kia che giấu sức mạnh làm hắn ta cũng hơi nhướng mày.
"Đây là lời giải thích của ngươi? Dùng những âm Ma bên ngoài đó nuôi một con Ma càng mạnh hơn?" Giọng điệu của Trang Cao Tiện cực lạnh.
"Ngươi nên để ta đứng cho đàng hoàng." Tống Hoành Giang già nua nói.
Dưới tình huống sinh tử hoàn toàn bị quản chế bởi người khác, yêu cầu thứ nhất của lão là phải đứng cho đàng hoàng.
sÔ, À"
Trang Cao Tiện khẽ gật đầu. Hắn ta đáp lại hai tiếng, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, sau đó trực tiếp buông lỏng tay.
"Vì sao ngươi không cẩn thận nhìn kỹ muội ấy đi?" Mặt Tống Hoành Giang không có cảm xúc mà hỏi.
"Chỉ là một con Ma không có thần trí, lại có gì đáng giá..." Trang Cao Tiện nói được một nửa thì dừng lại, giọng trở nên lạnh hơn:
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Đến lúc này, Tống Hoành Giang đã không có gì cần kiêng dè nữa.
Khi cục diện tệ nhất trong dự đoán đã xảy ra, lão lại cảm thấy nhẹ nhõm.
"Ngươi có cảm nhận được không?" Lão dùng một ánh mắt bi thương nhìn Trang Cao Tiện: "Ngươi rất giống muội ấy?"
"Nói hươu nói vượn!" Trang Cao Tiện lạnh giọng quát lớn: "Đường đường là Thanh Giang Thủy Quân lại nói chuyện vô cớ như thế sao? Vì cầu sinh mà cái gì ngươi cũng nói ra miệng được!"
"Đúng vậy, ngươi trông có vẻ thật bình thường, không tuyệt đẹp như muội ấy." Tống Hoành Giang nhìn thoáng qua quan tài lưu ly, lại quay lại nhìn Trang Cao Tiện: "Nhưng đó là vì Trang Thừa Càn quá khó coi. Chẳng lẽ trong vương cung Trang Quốc không có bức họa của tổ mẫu ngươi sao?"
Đương nhiên trong vương cung Trang Quốc có bức họa của bà.
Tất nhiên Trang Cao Tiện cũng đã nhìn thấy, cho nên sau đó hắn ta mới mất bình tĩnh như vậy.
Chỉ là lúc ban đầu, hắn ta căn bản không liên tưởng theo hướng này mà thôi.
"Vớ vần!" Hắn ta nói như vậy.
Tống Hoành Giang lại nhìn về phía nữ nhân bị trấn phong trong quan tài lưu ly, ánh mắt thật mềm nhẹ: "Ngươi có nghĩ tới vì sao tổ mẫu của ngươi lại nằm ở chỗ này, nằm ở đáy nước Thanh Giang không?"
"Thanh Giang Thủy Quân, ngươi thật là trò cười lớn trong thiên hạ, con Ma này sao lại cùng trẫm..."
Tống Hoành Giang cắt ngang lời tự giải thích của hắn ta: "Bởi vì trước khi nhập ma, muội ấy là Thủy tộc, nàng là thân muội muội của ta!"
Đỗ Như Hối đứng một bên trầm mặc không nói.
Lúc này ông ta đã hiểu, lúc ở bên ngoài Ma quật, ý cười cổ quái kia trong mắt Tống Hoành Giang có ý nghĩa là gì.
Trong cơ thể Trang Cao Tiện đang chảy dòng máu của Thủy tộc!
Hắn ta là hỗn huyết giữa Nhân tộc và Thủy tộc, mà không phải một Nhân tộc thuần khiết.
Vốn dĩ... Hắn ta không có tư cách làm quốc chủ.
Danh không chính, ngôn không thuận, thể thống không hợp.
Đây mới là đại sự thật sự làm dao động xã tắc Trang Quốc!
Một khi bại lộ ra ngoài, Cảnh Quốc sẽ lập tức không thừa nhận Trang Cao Tiện.
Nhưng điều làm ông ta cảm thấy hoang mang chính là... Quả thật hỗn huyết có khả năng hoàn toàn mất đi đặc thù của Thủy tộc, nhưng Trang Cao Tiện đã là Chân Nhân đương thời, làm sao lại hoàn toàn không biết huyết mạch của mình là gì?
Lúc trước khi hắn ta kế vị, lại làm cách nào mà qua được cửa ải sắc phong của Ngọc Kinh Sơn?
Làm quốc tướng Trang Quốc, cầm quyền nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Đỗ Như Hối phát hiện quốc gia này còn ẩn giấu nhiều bí mật như thết "Muội muội của ngươi thành Ma, có quan hệ gì với trẫm chứ?"
Trang Cao Tiện còn đang giãy giụa: "Phụ hoàng của trẫm chính là Nhân Hoàng Đế, tổ phụ của trẫm là Trang Thái Tổ. Tổ mẫu của trẫm là Hiếu Từ Cao hoàng Hậu Hề thị!"
"Hiếu Từ Cao hoàng hậu Hề Uyển, tên thật là Uyển Khê, vốn có họ là Tống" Tống Hoành Giang đau đớn mà nói: "Là thân muội muội cùng một mẹ với ta, Tống Uyển Khê!"
Lão hỏi lại: "Bằng không ngươi cho rằng, năm đó ta vì ai mà huyết chiến Lan Hà? Thủy tộc Thanh Giang lại vì ai mà khuynh tộc chiến đấu?"