""Bịa đặt câu chuyện thật là cảm động lòng người."
Trang Cao Tiện cười lạnh lên: "Nuôi Ma thì chỉ còn con đường chết. Ngươi cho rằng, trăm phương nghìn kế lôi kéo quan hệ huyết thống với trẫm thì Thủy tộc Thanh Giang có thể tránh được kiếp nạn này? Có lẽ ngươi không biết như thế nào là Chân Nhân! Trẫm thấy rõ bản thân không có một chút huyết thống Ị?
Thủy tộc nào "Nhưng làm Chân Nhân đương thời, nhất định ngươi cũng có thể cảm nhận được có cái gì không giống đúng không? Bởi vì lúc trước khi Trang Thừa Càn bày ra thủ đoạn này, hắn cũng chỉ là Chân Nhân mà thôi. Hắn làm hoàn mỹ đến đâu thì ngươi cũng có thể tìm ra điểm không bình thường, đúng không?"
Giọng điệu của Tống Hoành Giang cực kỳ chắc chắn.
Bởi vì chuyện lão nói hoàn toàn là sự thật.
Trang Cao Tiện thật sự biết bản thân không bình thường. Cho nên hắn ta mới cho phép Tống Hoành Giang tiếp tục nói.
Sau khi thành tựu Động Chân, hắn ta biết thân thể của mình không hoàn toàn tương đồng với Nhân tộc bình thường. Đó là một chút sai lệch cực kỳ mịt mờ, trước đây hắn ta cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ nghĩ đó là biểu hiện thiên phú dị bẩm của mình mà thôi.
Nhưng nếu nói đó là thủ đoạn mà Trang Thừa Càn để lại nhằm giấu đi huyết mạch Thủy tộc của hắn ta thì mọi chuyện có thể được giải thích.
Mà Tống Hoành Giang còn đang tiếp tục nói: "Lúc trước yêu nữ Cốc Y lén hạ độc thủ, cho nên Uyển Khê bất hạnh... Trang Thừa Càn đứng trước mặt thi thể muội ấy mà thề với ta, chỉ có hài tử của hắn và Uyển Khê mới có thể trở thành chủ nhân của Trang Quốc. Ta không biết hắn làm được bằng cách nào, nhưng hắn thật sự thành công. Rất nhiều lúc hắn luôn quá mức lãnh khốc, nhưng chỉ có chuyện này là khiến ta không thể nói được lời nào."
Cốc Y...
Trang Cao Tiện biết, đây là tên của Hoa quý phi trong hậu cung năm đó của Trang Thái Tổ.
Trong ghi chép là chết bởi một căn bệnh quái lạ.
Nhưng hiện tại xem ra, trong đó có ẩn tình khác.
Hoa quý phi của Thái Tổ lại là yêu nữ gì? Chính là ả hại chết Hiếu Từ Cao hoàng hậu sao?
"Trẫm không phải tới để nghe ngươi kể chuyện xưa" Trang Cao Tiện tâm phiền ý loạn, cho dù hắn ta là Chân Nhân đương thời, tâm tính lòng dạ đều là đứng đầu, nhưng bất chợt cũng rất khó chấp nhận sự thật mình không phải là Nhân tộc thuần khiết.
Ị?
Hắn ta cáu giận quát: "Ngươi chỉ cần nói, vì sao nuôi Ma "Bởi vì ta không muốn mất đi muội muội" Tống Hoành Giang nhìn thẳng vào hắn ta, nếp nhăn khẽ run lên: "Muội muội đơn thuần thiện lương của ta, mang đầy vui mừng trong lòng, khoái hoạt vui sướng mà gả vào vương cung Trang Quốc, khi gặp lại đã hơi thở thoi thóp, sắp biến thành một khối thi thể lạnh như băng, ta không thể chấp nhận!"
"Chỉ có nghĩ cách làm con bé nhập ma, chỉ có thể làm con bé nhập ma..."
Giọng nói của Tống Hoành Giang cực kỳ thống khổ, hình như đang hồi tưởng lại cảnh tượng tuyệt vọng năm đó: "Ta chỉ nghĩ ra biện pháp này mà thôi..."
"Ta biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào, ta gạt mọi người.
Bao gồm cả Trang Thừa Càn, bao gồm cả Thanh Ước"
Trong đôi mắt vẩn đục của lão tràn đầy tơ máu, lão phẫn nộ mà nhìn Trang Cao Tiện: "Ta giấu diếm suốt hai trăm mười tám năm!"
Lão vốn có thể tiếp tục giấu diếm.
Nhưng Trang Cao Tiện lại khăng khăng xông vào!
Khương Vọng phát động cấm chế gương đồng, rơi vào trong Thanh Giang thủy phủ nguy nga.
Đâu đâu cũng đầy màu sắc rực rỡ và bảo vật quý giá.
Còn chưa kịp quan sát rõ hoàn cảnh, thì ngơ ngác nhìn nhau với một bóng người vừa quay đầu lại.
Đó là một nữ tử Thủy tộc có dung mạo xinh xắn, trước khi Khương Vọng xuất hiện có lẽ là nàng ta đang thu dọn phòng.
Hiện tại, nàng tta đứng cạnh một chiếc huyền cầm, dùng một cái chổi ngọc đính lông phủi bụi bặm.
Nghe thấy tiếng động nên bất chợt quay đầu, vừa nhìn thấy là một người sống thì tay run lên khiến chiếc huyền cầm cũng rung theo, đồng thời mở mồm như muốn la lên.
Khương Vọng vội vàng bước tới, một tay làm cho đàn ngừng rung, tiêu trừ âm thanh, một tay che môi của nàng ta lại.
Nói nhỏ: "Mạo phạm, xin giữ im lặng!"
Tình huống lúc này khẩn cấp.
Vừa chuyển vị trí, Nặc Y còn chưa kịp thành lập liên hệ với hoàn cảnh thì đã bị nhìn thấy.
Mà ở đây là bên trong Thanh Giang thủy phủ, một khi kinh động đến cường giả Thủy tộc, thì dù hắn có mấy cái mạng cũng không xông ra được. Cho nên phản ứng của Khương Vọng có phần gấp gáp, trước tiên trói buộc đạo nguyên của nữ tử này, tránh nàng ta phát cảnh báo.
Nữ tử Thủy tộc chớp mắt, tỏ vẻ đồng ý rất khôn ngoan. Mấy giọt thủy quang dính trên hàng lông mi thật dài do bất ngờ bị hoảng sợ, theo cái chớp mắt nàng ta rơi xuống nhẹ nhàng.
Có phần khiến người khác thấy mà thương.
"Giết nàng ta, nhanh xử lý gọn gàng!" Khương Yểm còn muốn dữ đội hơn Khương Vọng, trực tiếp hô lên trong Thông Thiên Cung.
Khương Vọng làm ngơ, chỉ nhìn nữ tử Thủy tộc này và dịu dàng nói: "Ngươi đồng ý rồi phải không?"
Nữ tử đó lại chớp mắt.
Thế là Khương Vọng chầm chậm buông tay ra: "Ta không muốn làm hại ngươi, ta cũng chỉ là đi ngang qua đây, sẽ không tạo thành bất cứ mất mát gì với thủy phủ, cũng sẽ rời đi ngay lập tức. Ngươi coi như chưa từng nhìn thấy ta, được chứ?"
Nữ tử Thủy tộc không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, nhìn đến vô cùng nghiêm túc khiến Khương Vọng không biết phải làm sao, có hơi hoài nghi rằng mình vừa rồi có phải quá hung dữ dọa nàng ta sợ rồi hay không.
Nhưng nàng ta chỉ nhìn một hồi, rồi ngập ngừng mở miệng nói:
"Ân công?"
Một tiếng ân công này thức tỉnh ký ức lại.
Gần như Khương Vọng nhớ lại ngay lập tức, lúc ấy ở bờ sông Thanh Giang, Bạch Liên vì tái tạo quan niệm đạo đức của hắn, cho nên yêu cầu chuyện thứ hai là cứu Thủy tộc bị bắt cóc ở bờ sông Thanh Giang.
Hình như sò nữ đã cứu khi đó chính là người trước mặt này, hình như... gọi là Tiểu Sương.
Khương Vọng vô ý cúi đầu nhìn vỏ sò trước ngực nàng ta, thấy mặt nàng ta đều ửng hồng đến tận cổ, mới biết mình thất lễ: "Xin lỗi, ta không phải là cố ý..."
"Không sao" Sò nữ cúi nhẹ đầu, tiếng nói y như muỗi kêu.
Đối với vị thiếu niên thanh tú lúc trước nhìn thấy khi tỉnh lại từ trong hôn mê, nàng ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này, khi thành vực Phong Lâm bị hủy diệt, nàng ta còn len lén khóc hết mấy lần.
Chỉ là qua hơn một năm, Khương Vọng đã từng trải quá nhiều, khí chất đã thay đổi cực lớn, càng kiên định, quả cảm, tự tin hơn ngày trước, vì vậy nàng ta không thể xác nhận ngay tức thời.
Sự vui sướng khi bất ngờ được gặp lại, đã xua tan đi nỗi sợ hãi.