Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1047 - Chương 1047: Vẽ Mày

Chương 1047: Vẽ mày

"Nếu ngươi lại dùng thủ đoạn, ta sẽ phối hợp để nàng giết ta!"

Trong Thông Thiên Cung, Khương Vọng hung hăng mà nói.

Trang Thừa Càn căn bản không buồn trả lời câu này, chỉ nói:

"Nàng có sức mạnh gần sát với Chân Ma, một cánh tay không đủ"

Gã quá hiểu Khương Vọng, người như Khương Vọng chỉ có thể chết trận, tuyệt đối không có khả năng tự sát.

Khương Vọng cũng tự biết điểm này, cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ lạnh giọng trả lời: "Đó là chuyện của ngươi, ta không có khả năng nhường nhịn càng nhiều."

"Chỉ có ta có thể ngăn cản nàng"

Bọn họ đàm phán trong Thông Thiên Cung, mà Tống Uyển Khê nhập ma lại căn bản không quan tâm, nàng lại lập tức trở về.

Nàng mặc cung y hoa lệ trên người, khuôn mặt tuyệt đẹp.

Nhưng ánh mắt nàng lại điên cuồng, móng trên một bàn tay bị chém đứt, nhưng bàn tay còn lại vẫn như đao nhọn.

Giờ phút này, mái tóc dài của nàng tung bay, ma khí cuồn cuộn, lại đánh tới một trảo.

Nàng thật sự không có linh trí gì, hành sự như chỉ dựa vào bản năng.

Một trảo lúc nãy chỉ thuần túy là vận dụng sức mạnh thân thể, sau khi bị chém bay thì nàng mới bắt đầu vận dụng ma khí theo bản năng.

Ma khí vừa dâng lên thì uy thế lập tức khác biệt.

Nếu nói lúc nãy Tống Uyển Khê là hòn đá tảng, vậy thì giờ phút này, nàng chính là núi cao!

Ma khí như rắn như dây thừng, trước khi trảo giáng thẳng xuống thì chúng đã bắn vọt tới.

"Nhất định phải để ta lập tức tiếp quản thân thể, bằng không ngươi chắc chắn phải chết!" Trang Thừa Càn rống giận trong Thông Thiên Cung.

Khương Vọng im lặng không lên tiếng.

Ma khí đã gần đến.

Trang Thừa Càn lập tức đưa ra điều kiện: "Ta lấy đạo tâm thề, sau khi đánh lui nàng, sẽ trả lại thân thể cho ngươi. Chúng ta lại tranh đoạt lần nữa"

Khương Vọng buông ra quyền khống chế.

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt thiếu niên thanh tú này đã thay đổi.

Đó là một ánh mắt bễ nghễ, uy nghiêm, lại cực kỳ phức tạp.

Mà Tống Uyển Khê đã nhập ma lại rống giận một lần nữa - "Trang"

"Ta là chấp niệm sâu nhất của nàng sao?"

"Trang Thừa Càn nhẹ giọng mà nỉ non, bước khẽ đi về phía trước.

"Ta là người nàng yêu sâu nhất, cho nên cũng là người nàng thù hận nhất sao?"

Gã bước thật nhẹ, sau đó vung kiếm.

Một kiếm đã chặt đứt những ma khí như rắn như dây thừng kia, đi tới bước một đã đối mặt với Tống Uyển Khê.

Một trảo của Tống Uyển Khê dâng trào ma khí, lao thắng đến trước mặt.

"Trang Thừa Càn' chém ra một kiếm, hết sức tự nhiên mà phá tan ma khí.

"Cắt móng tay cho nàng"

Móng tay nhòn nhọn thật dài kia bị chém đứt, chỉnh chỉnh tê tể.

Gã thả kiếm lại vào vỏ, đã kề mặt mà đứng với Tống Uyển Khê, hai ngón trỏ đã chạy ra huyết châu tròn trịa, đó là máu đầu quả tim của thân thể này, gã lần lượt điểm lên mày của Tống Uyển Khê.

Giọng nói của gã thật ôn nhu, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua.

"Họa mày ngài vì nàng"

Một vệt lướt qua, đôi mắt chứa đây điên cuồng của Tống Uyển Khê đột nhiên nhắm lại.

Nàng nhập ma hai trăm mười tám năm, nhưng vào giờ phút này, đôi mắt luôn nửa mở kia lại nhắm lại!

Mà "Trang Thừa Càn nhẹ nhàng nhấn một cái, đã ấn nàng trở về thạch đài tan hoang đó.

Trang Thừa Càn lấy sức mạnh còn kém xa mà nhẹ nhàng áp chế Tống Uyển Khê đã nhập ma. Đây là chênh lệch tuyệt đối về mặt cảnh giới, gã dùng tầm nhìn cao hơn Khương Vọng không chỉ một bậc để ứng phó cục diện tương đồng, như đầu bếp róc thịt trâu, tự nhiên trôi chảy.

Nếu uy hiếp đã được giải trừ, tất nhiên Khương Vọng muốn lập tức tìm về quyền khống chế thân thể.

"Được rồi!" Hắn nói.

Nhưng trong Thông Thiên Cung, Trang Thừa Càn đi nhanh một bước, ép sát về hướng Khương Vọng: "Cái gì được rồi? Sao mà được rồi?"

Lúc này thân thể do Trang Thừa Càn khống chế, cho dù Thông Thiên Cung là nơi căn cơ của Khương Vọng thì hiện giờ áp chế nhằm vào Trang Thừa Càn cũng đã yếu hẳn đi.

Trang Thừa Càn tiến một bước về phía trước, Khương Vọng đã bị bức cho lui về phía sau vài bước.

Thế cục chủ khách đã đổi thay!

"Chớ quên, ngươi đã phát ra lời thể đạo tâm!" Khương Vọng vừa kinh vừa giận.

"Ta thưởng thức tất cả mọi thứ của ngươi, cũng bao gồm cả sự ấu trĩ đó!" Trang Thừa Càn cười ha ha: "Ta có hai trăm ba mươi mốt phương pháp có thể phá giải lời thể đạo tâm, có cần dạy cho ngươi không?"

Gã chưa từng có ý định tuân thủ hứa hẹn.

Câu nói đánh lui Tống Uyển Khê xong thì trả thân thể lại căn bản chỉ là nói dối, chỉ là lừa Khương Vọng tạm thời từ bỏ chống cự mà thôi.

Chỉ dựa vào một bàn tay thì thật sự không thể chiến thắng Tống Uyển Khê, bằng không cũng không có khả năng giấu được Khương Vọng.

Nhưng vào thời khắc sống còn này, gã vẫn không tính tuân thủ lời hứa. Mà là lấy nguy hiểm dùng chung tánh mạng này để lừa gạt Khương Vọng.

Với gã mà nói, minh ước chỉ là một tờ giấy, hứa hẹn chỉ là một câu nói. Lời thể không thể phá giải mới coi như có chút trói buộc. Nhưng có lẽ trên thực tế cũng không tồn tại lời thể như vậy đối với thiên tài thật sự.

Bất kể là lời thể đạo tâm, hay đại thề tâm ma hoặc là khế ước huyết tế, bản chất của chúng chỉ là một loại diễn biến đạo pháp.

Có lẽ là lấy đạo tâm, hoặc là huyết mạch để thành lập ràng buộc không thể chặt đứt. Nhưng cho dù là đạo pháp nào thì cũng có khả năng bị phá giải.

Hệ thống Đạo thuật phát triển cho tới bây giờ, đã có quá nhiều biện pháp lừa gạt đạo tâm.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao, hiện tại trong các thủ đoạn mà những thế lực siêu phàm lớn dùng để chế ước môn nhân, trên cơ bản đã không còn lời thể thuần túy.

Trang Thừa Càn từng bước ép sát, thực ra, gã rất chờ mong Khương Vọng còn có thể mang đến cho gã bất ngờ gì hay không?

Chỉ có người nắm chắc thắng lợi và đủ tự tin đối với bản thân, mới có được loại chờ mong này.

Đương nhiên Trang Thừa Càn chính là loại người đó.

Cứ việc gã cũng không cho rằng, hiện tại Khương Vọng còn có thể làm được cái gì.

Gã bước từng bước một tới gần, Khương Vọng bước từng bước một lui về phía sau, rất nhanh sẽ không cách nào trốn tránh được nữa.

"Nếu ở thời điểm cuối cùng mà ngươi chỉ chọn cách lùi bước, vậy sẽ làm ta cực kỳ thất vọng với ngươi." Trang Thừa Càn lấy một giọng điệu như từ trên cao nhìn xuống để nói.

Những lời này vừa vang lên trong Thông Thiên Cung thì trong tai gã đã nghe thấy một giọng nói.

Một giọng nói già nua lại phẫn nộ ——

Bình Luận (0)
Comment