""Buông bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!"
Sát ý lạnh thấu xương vang lên trong Ma quật dưới nền đất.
"Trang Thừa Càn' khống chế thân thể này ngạc nhiên xoay người:
"Tống Hoành Giang? !"
Một lão giả không thể kiểm nén lửa giận, mang vẻ mặt hung bạo, đang đứng ở lối vào hang động, lão siết chặt nắm tay, khí thế hung hãn.
Rõ ràng chính là chủ nhân của tám trăm dặm Thanh Giang!
Vì sao Tống Hoành Giang đi rồi mà quay lại?
Chuyện này không hợp lý.
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đều đã rời đi, nên nhìn cũng đã nhìn, nên nói cũng đã nói, lão không có bất cứ lý do gì trở về nữa hết.
Tâm niệm của "Trang Thừa Càn quay nhanh, gã lập tức nghĩ ra vấn đề xuất hiện ở chỗ nào.
Trước đó khi Khương Vọng lần đầu tiên đi vào hang động nơi này, bởi vì tâm thần không ổn định, bước chân thong thả, vì thế bị thạch quan huyết văn bên cạnh đụng phải một cái. Lúc đó có vẻ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào, nhưng hiện tại nghĩ đến, va chạm kia rất có vấn đề!
"Ngươi động tay động chân lên huyết văn trên thạch quan kia?"
Trang Thừa Càn hỏi Khương Vọng trong Thông Thiên Cung.
"Ta chỉ nhắc nhở Tống Hoành Giang một chút, có người biết được bí mật của lão."
Khương Vọng trầm giọng đáp lại, sau đó thần hồn của hắn không quan tâm mà trực tiếp trốn đi, rời khỏi Thông Thiên Cung. Khác với mọi lần rời đi ngắn ngủi trước đó, lần này hắn mang đi tất cả sức mạnh thần hồn, hành động này tương đương với hoàn toàn từ bỏ nơi căn cơ!
Trong toàn bộ quá trình, hắn cũng không liếc nhìn Tiền Tinh Mãng một cái.
Hắn để lại Thông Thiên Cung cho Trang Thừa Càn, cũng tức là hoàn toàn để lại Tống Hoành Giang cho Trang Thừa Càn ứng phó. Bản thân hắn thì trốn vào Nội Phủ đầu tiên.
Đối mặt với thế áp sát của Trang Thừa Càn, hắn lui lại từng bước về phía sau, cũng không phải là đang lùi bước, mà là đang kéo dài thời gian.
Sở dĩ cuộc chiến của hắn và Trang Thừa Càn tiến vào giai đoạn cao trào nhanh như vậy, cũng không phải do Trang Thừa Càn vội vàng. Trên thực tế toàn bộ quá trình chiến đấu vẫn luôn do hắn đẩy nhanh tiến trình.
Bởi vì hắn rất vội!
Bởi vì hắn biết rõ Tống Hoành Giang sẽ nhanh chóng đi ngược trở về!
Hắn đã mường tượng cuộc chiến với Khương Yểm rất nhiều lần, hắn cũng chuẩn bị vô số đường lui. Thần Hồn Diễm Tước, Linh Không Điện, kiếm linh Trường Tương Tư, Hồng Trang Kính... Bởi vì tu vi không đủ, chuẩn bị cũng không hoàn mỹ, cho nên hắn luôn biểu hiện rất bao dung với "Khương Yểm". Rất nhiều lúc giống như đã quên mất sự tồn tại của ác khách ẩn trong Thông Thiên Cung này.
Nhưng thật ra đối với Khương Yểm vẫn luôn có ý đồ ảnh hưởng ý chí của hắn, xưa nay hắn chưa bao giờ bao dung, chưa bao giờ tin tưởng. Nhẫn nhịn chỉ là vì không có nắm chắc.
Trong đêm mưa ở ngoài thành Tân An kia, thời điểm tâm ma dựng sinh, hắn đã ý thức được thời khắc quyết chiến sắp đến.
Trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn muốn đánh tan Khương Yểm trong thời gian ngắn nhất, sau đó chạy trốn. Nếu những thủ đoạn kia đều không có hiệu quả, vậy chứng minh được hắn hoàn toàn không phải đối thủ của "Khương Yểm" —— Vậy thì tìm một đối thủ cho "Khương Yểm" đi!
Cho dù Khương Yểm giết chết hắn, thành công đoạt xá, Tống Hoành Giang cũng có thể giết chết Khương Yểm.
Sau khi tu sĩ thành tựu Nội Phủ, cho dù Thông Thiên Cung tan võ thì thần hồn của hắn cũng có thể tồn tại trong Nội Phủ.
Chỉ cần thân thể không bị phá hủy thì còn có cơ hội nghĩ biện pháp chữa trị Thông Thiên Cung —— Tiền đề là hắn có thể tiếp quản lại thân thể sau khi Tống Hoành Giang đánh tan thần hồn của Khương Yểm, thuyết phục Tống Hoành Giang dừng tay trước khi lão hủy diệt thân thể này.
Chuyện này quả thật cực kỳ khó khăn, thậm chí có thể nói là cơ hội thành công xa vời đến cực điểm. Nhưng cũng tốt hơn là trực tiếp bị Khương Yểm im hơi lặng tiếng nghiền nát, là một cuộc mạo hiểm bất đắc di.
Có đường để đi vẫn tốt hơn là không còn lựa chọn nào khác.
Biến hóa trong Thông Thiên Cung chỉ trong một khoảnh khắc.
"Trang Thừa Càn' căn bản không kịp truy tung căn nguyên thần hồn của Khương Vọng, gã vội khống chế thân thể buông Tống Uyển Khê ra, rút lui khỏi thạch đài.
Bởi vì nắm tay của Tống Hoành Giang đã lao tới!
Một quyền của vị Thanh Giang Thủy Quân này xuyên thủng không gian, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Tống Uyển Khê đang khép hờ hai mắt, giành lấy vị trí lúc nãy của "Trang Thừa Càn.
Lão cẩn thận liếc nhìn Tống Uyển Khê một cái, thấy nàng không bị tổn thương trí mạng gì, lúc này lão mới quay người lại, lạnh lùng nhìn "Trang Thừa Càn: "Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở, giải thích hết mọi chuyện cho ta"
Người trước mặt này mang đến cho lão một cảm giác cực kỳ phức tạp.
Đối phương né thoát nắm tay của lão, quả thật có một phần nguyên nhân là do lão cố ý khống chế uy năng, sợ làm lan đến Tống Uyển Khê, nhưng cảnh giới cực cao của đối phương cũng được thể hiện ra. Ngặt nỗi cường độ khí tức trên người kẻ này tuyệt đối không thể vượt qua Ngoại Lâu.
Rõ ràng thân thể rất tuổi trẻ, không phải vì tu hành thành công mà ngừng lại ở tuổi xuân, là loại trẻ trung tuổi tác không cao thật sự. Nhưng sự tang thương sâu bên trong ánh mắt đó cứ như người này đã sống thật lâu thật lâu, đó tuyệt đối không phải ánh mắt của một người tuổi trẻ!
Hơn nữa... Không biết vì sao, lão cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ quái trên người người trẻ tuổi xa lạ này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão cho đối phương cơ hội nói chuyện.
Đương nhiên, tất cả tiền để chính là Tống Uyển Khê vẫn chưa thật sự bị thương tổn gì.
"Trang Thừa Càn hiểu rất rõ, gã tuyệt đối không phải đối thủ của Tống Hoành Giang.
Tống Uyển Khê chỉ có được sức mạnh, không có thần trí, gã mới có thể lấy yếu chế mạnh. Nhưng Tống Hoành Giang là một cường giả chân chính, cũng đã từng tới gần ngạch cửa Động Chân.
Tuyệt đối không phải dạng người mà gã có thể vượt qua nếu chỉ dựa vào cảnh giới ngày xưa.
Cho nên gã không nói hai lời, trực tiếp xin tha: "Ta vào nhầm nơi đây, thật là mạo phạm thiên nhan. Nhưng mà Thủy Quân đại nhân, ta đã cứu mạng nữ nhi của ngài - Tống Thanh Chỉ!"
Tống Hoành Giang nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng rất bất ngờ vì diễn biến trước mặt.
"Thanh Chỉ?" Lão hỏi.
"Trang Thừa Càn' thu lại khí phách bễ nghễ trong ánh mắt, cố gắng khiến mình có về càng đơn thuần, càng có khí chất thiếu niên.
Gã thành khẩn nói: "Ta là học sinh của đạo quán thành Phong Lâm, họ Khương tên Vọng, khi thành vực Phong Lâm phát sinh biến cố, ta liều chết cứu tiểu công chúa, hẵn ngài cũng biết được việc này."
Hiển nhiên là gã muốn chiếm công lao của Khương Vọng làm của riêng.