Trang Thừa Càn lãnh khốc đến mức nào, vô tình đến mức nào thì gã cũng sẽ đau lòng vì cái chết của Trang Minh Khải. Dù sao thì Trang Minh Khải cũng là nhi tử duy nhất của gã và Tống Uyển Khê.
Nhưng gã hiểu rõ, trong tình huống năm đó, gã có hiện thân cũng không cứu được Trang Minh Khải. Gã biết lựa chọn chính xác là cái gì, gã chỉ đang thực hiện lựa chọn chính xác mà thôi.
Gã đau, nhưng không hối hận.
Lựa chọn duy nhất trong cuộc đời làm gã hổ then chính là cái chết của Tống Uyển Khê, Bạch Cốt Tôn Thần nói lúc ấy gã không chảy một giọt nước mắt nào, gã cũng không phủ nhận. Nhưng lúc ấy, rơi lệ đã mất đi tác dụng, mà gã không làm chuyện vô dụng.
"Biết ta ghét nhất ngươi ở điểm nào không?"
"Trang Thừa Càn' đón lấy hai luồng hồn hỏa kia, gã chưa từng coi hắn ta là thần, chỉ xem hắn ta là đối thủ nhất định phải đánh bại: "Ngươi luôn không có bất cứ cảm xúc nào mà nói ra những lời khiêu khích cảm xúc. Ngươi cho rằng ngươi rất hiểu "Người, nhưng làm thần linh lâu quá rồi, ngươi căn bản không biết 'người"
là cái gì!"
"Ngươi cho rằng ngươi hiểu ta?"
Gã tháo Trường Tương Tư cả vỏ và kiếm khỏi thắt lưng, tiện tay vung lên, cắm thật sâu vào mặt đất.
Gã chịu đủ sự phản kháng liên tục của thanh kiếm khí này rồi, đành trực tiếp ném qua một bên.
Nhưng nói là chịu đủ rồi, chỉ bằng bảo là gã chỉ đang bài trừ tất cả quấy nhiễu, để bản thân đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất nhằm chính diện nghênh đón Bạch Cốt Tôn Thần.
Bởi vì vận mệnh mà gã chờ đợi đã lâu, chờ đợi gần hai trăm năm đã tiến đến!
"Vĩ đại như ngài, có nhớ hay không..." Gã hỏi Bạch Cốt Tôn Thần:
"Hôm nay là ngày mấy?"
Hôm nay là ngày mấy?
Bên trong Nội Phủ, Khương Vọng chau mày, hắn phát hiện mình... Hình như lại rơi vào cạm bẫy của Trang Thừa Càn lần nữa.
Hắn triệu hồi Bạch Cốt Tôn Thần để phá cục, hẳn là một hành động thiên tài linh quang chợt lóc lên của mình. Nhưng Trang Thừa Càn như đã chuẩn bị trước cả rồi.
Gã căn bản không sợ Bạch Cốt Tôn Thần buông xuống.
Thậm chí phán đoán từ giọng điệu của Trang Thừa Càn thì những chuyện xảy ra hiện giờ trong hôm nay đều do gã sắp xếp.
Cảm giác nhất cử nhất động đều nằm trong ván cờ đã được sắp đặt này khiến người ta cực kỳ bất an.
Hôm nay là ngày mấy?
Bạch Cốt Tôn Thần nghe rõ được câu hỏi này.
Ngày này cũng không đơn giản.
Nó là mùng ba tháng giêng, ngày Xích Cấu, xưa nay là thời điểm bất tường.
Mà Bạch Cốt Tôn Thần lại biết rõ hàm nghĩa càng sâu xa của nó.
Bởi vì ngày này là ngày mà năm đó hắn ta định ra kiếp tranh (1)
cho Trang Thừa Càn, là thời điểm vô sinh của Trang Thừa Càn!
(1) Kiếp nạn tranh đoạt, Vô Sinh Kiếp là thần thuật mạnh nhất, có dính dáng đến sức mạnh thần nguyên của hắn ta, vì thế không thể tùy tiện phát động.
Vô Sinh Kiếp hiện thì hữu tử vô sinh (2)
(2) Chỉ có chết không có sống.
Cho dù năm đó Trang Thừa Càn đã là Chân Nhân đương thời, trúng phải thuật này cũng không may mắn thoát khỏi.
Hắn ta cũng cảm thấy khó hiểu, không rõ vì sao Trang Thừa Càn có thể sống đến bây giờ.
Mãi đến bây giờ, Trang Thừa Càn đã đưa ra đáp án.
Gã thật sự không thể kháng cự sức mạnh của Vô Sinh Kiếp, hoặc là gã căn bản chưa bao giờ thoát khỏi Vô Sinh Kiếp. Gã chết giả thoát thân, lấy tàn hồn đến trốn khỏi Vô Sinh Kỳ, luôn chỉ là một loại kéo dài mà thôi...
Kéo dài ngày kiếp tranh - vốn nên xảy ra vào khoảng hai trăm năm trước - mãi cho tới hôm nay!
Có lẽ gã không thể kéo dài tiếp nữa, cũng có lẽ là không dám tiếp tục cho Khương Vọng thêm thời gian một năm trưởng thành, không dám đánh cuộc vào ngày kiếp tranh sang năm.
Nhưng cho dù thế nào, đây là ngày mà gã đã lựa chọn.
Nói cách khác, hôm nay Bạch Cốt Tôn Thần buông xuống là chuyện mà Trang Thừa Càn sớm có chuẩn bị!
Cho nên, gã chuẩn bị cái gì?
Ca, ca.
Hai tiếng động nhỏ do xương cốt cọ xát cốt cách vang lên, Bạch Cốt Khô Lâu nhảy dựng lên.
Hắn ta không hề chờ đợi sức mạnh súc tích hoàn mỹt Hoặc là không thể, hoặc là không chịu, hoặc là... Không dám.
Một thần linh U Minh đã sống qua vô số năm tháng, lại thay đổi chủ ý vì Trang Thừa Càn.
Nhưng đó cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Cho dù là thân linh U Minh có thể được coi là vĩ đại, cũng không chỉ một lần bị Trang Thừa Càn thao túng.
Bạch Cốt Thần quốc của hắn ta, kế hoạch giáng thế của hắn ta, tất cả đều bị Trang Thừa Càn làm ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít.
Đương nhiên bộ xương khô này không phải bản tôn của Bạch Cốt Tôn Thần, nhưng cũng là Túc Thân mạnh nhất mà hắn ta có thể dùng trong hiện thế, là tích lũy quý giá qua vô số năm tháng, đủ để bày ra sức mạnh khủng bố ở hiện thế.
Vượt qua hai giới, hao phí cái giá to lớn để đưa Túc Thân này đến Ma quật thượng cổ.
Cái hắn ta muốn, đương nhiên không phải hả giận mà thôi.
Hoặc có thể nói, hắn ta chưa chắc sẽ tồn tại loại cảm xúc "Phẫn nộ" này.
Hắn ta muốn thật sự khống chế thế cục, tọa trấn "Kiếp cục" !
Cú nhảy này thật nhẹ nhàng, nhưng có một cảm giác hòa vào mảnh thiên địa này hết sức tự nhiên.
Sinh tại đây, lớn tại đây, đi tại đây.
Bộ xương khô này như trời sinh đã thuộc về Ma quật thượng cổ, cú nhảy đó chính là chuyện đương nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này.
Sương quang lưu chuyển trên cốt cách.
Trong sự u lãnh tàn khốc, có một loại tân đương thánh khiết, khiến người ta sợ hãi hắn ta, cúng bái hắn ta, tín ngưỡng hắn ta!
Còn chưa thật sự ra tay thì thân thể hiện tại bị "Trang Thừa Càn' chiếm cứ đã không thể nhúc nhích.
Gã lấy ý chí lớn lao mới chống lại được bản năng quỳ rạp xuống của thân thể này.
Thân thể chỉ có tu vi Nội Phủ Thần Thông này hoàn toàn bị thần uy làm khiếp sợ.
Trong quá trình bay vọt lên, Bạch Cốt Khô Lâu thò bàn xương tay tinh tế yếu ớt kia ra rồi nhẹ nhàng khép lại, nắm thành nắm đấm.
Thân thể hiện tại của "Trang Thừa Càn' lập tức bị xiêng xích trói lại, "Nâng" lên, cố định ở giữa không trung!
Gã đang chờ đợi thần phạt xứng đáng, nghênh đón tử vong đã định trước.
Bộ xương khô đấm một quyền ra. Ngay lúc đấm ra đã dừng lại trên mặt "Trang Thừa Càn:.
Bang!
Một tiếng gãy giòn dữ dội vang lên.
Đầu của "Trang Thừa Càn' lại không vì thế mà nổ tung.
Bởi vì một bàn tay trắng tỉnh như ngọc, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đã vòng tới trước mặt "Trang Thừa Càn; ngăn cản một quyền này!
Gần như ngay vào lúc Bạch Cốt Khô Lâu vung quyền đến, huyết quan dựng thẳng phía sau "Trang Thừa Càn' cũng chợt mở ra!
Nữ nhân tuyệt đẹp kia nhảy ra từ trong đó.