Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1082 - Chương 1082: Trở Về Lăng Tiêu

Chương 1082: Trở về Lăng Tiêu

Trận đại chiến giữa hai Chân Nhân ở sông Trưởng Hà, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của Diệp Lãng Tiêu.

Sông Trường Hà cách Vân quốc cũng không xa lắm.

Ông ta vốn vẫn luôn chú ý đến sông Trường Hà.

Mà trận đại chiến giữa Chân Nhân liên lụy rất rộng.

Con người Trang Cao Tiện này, sao lại quyết đấu sinh tử với người ta, ông ta sẽ không thèm để ý.

Ngoại trừ sự thờ ơ lạnh nhạt thì sẽ không có bất kỳ quan tâm nào khác.

Nhưng phương hướng Trang Cao Tiện đang đi rõ ràng là đang truy sát Khương Vọng, vì sao lại xảy ra đại chiến giữa hai Chân Nhân chứ?

Lúc Diệp Lăng Tiêu đuổi đến nơi thì đại chiến đó đã kết thúc.

Từ dấu vết để lại, có thể thấy được lúc đôi bên giao chiến đều rất khắc chế, đại khái chẳng qua là mạnh mẽ ra vài chiêu, biết được thực lực của đối phương thì liền dừng lại.

Lúc này ông ta chạy đến chỉ có thể cảm nhận lại hơi thở lưu lại ở địa điểm diễn ra trận chiến. Trong đó có một loại có liên quan đến Phật Môn.

Thiếu niên tên Khương Vọng kia, sau lưng hắn có mối quan hệ phức tạp rắc rối đến vậy sao? Lại có cao nhân Phật Môn nguyện ý ra mặt vì hắn. Hơn nữa còn không tiếc gây ra đại chiến Chân Nhân.

Ông ta nghĩ rằng ông ta đã rất xem trọng Khương Vọng rồi, nhưng thật sự không ngờ rằng Khương Vọng còn có thể mang lại sự kinh hỉ khác cho ông ta.

Có lẽ...

Diệp Lăng Tiêu nhìn Trường Hà cuồn cuộn chảy, bấm tay bắn ra.

Một cục đá lặng lẽ ngưng kết, rơi từ trên cao xuống, phát ra tiếng xé gió bén nhọn.

Lúc rơi vào trong nước, tách nước ra, một đường chìm xuống đến đáy sông mới ngừng lại.

Mực nước lại cao hơn rồi. Ông ta nghĩ.

Khương Vọng lén lẻn về Lăng Tiêu Các.

Cả quá trình đều vô cùng bí mật.

Trên mặt mang mặt nạ, trên người cũng che kín gió thổi chẳng lọt.

Nếu không phải đã viết thư cho Diệp Thanh Vũ trước thì chắc chắn sẽ bị lực lượng bảo hộ Lăng Tiêu Các đánh đuổi ra khỏi cửa chứ sao có thể lẻn vào được bí địa chứ.

Nhưng mà, một Diệp Thanh Vũ hiếm khi thể hiện thái độ với hắn, trên suốt đoạn đường vào bí địa Lăng Tiêu, vẫn luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng với hắn.

Khương Vọng không biết rằng Diệp Thanh Vũ cho rằng hắn đã chết.

Nhưng hắn hiểu rõ, bỗng nhiên mất tích, người thân bạn bè cũng sẽ rất lo lắng cho hắn.

Hắn không phải là loại người tự cho mình là đúng, không hề cảm thấy bản thân mình cửu tử nhất sinh trở về thì sẽ nhận được sự khoan dung vô hạn của người thân và bạn bè. Hơn nữa từ đầu tới cuối, hắn không báo cho bất kỳ ai về hành động của mình.

""Haiz, chuyện đó..."

Khương Vọng muốn hâm nóng bầu không khí, giọng nói xuyên qua mặt nạ, có chút nặng nề: "Phong cảnh thật đẹp!"

Diệp Thanh Vũ đi trước dẫn đường, không thèm trả lời.

Mà thật ra cũng chẳng có gì mà trả lời.

Nàng từ nhỏ đến lớn đều sống ở đây, từng ngọn cây cọng cỏ đều đã cực kỳ quen thuộc rồi, còn cần Khương Vọng đến nói cho nàng biết phong cảnh thế nào sao?

"Đạo hữu xin cẩn thận, bậc thềm phía trước rất dốc!" Khương Vọng chủ động quan tâm.

Diệp Thanh Vũ:...

Mọi người đều là tu sĩ Nội Phủ thần thông, chẳng lẽ ta có thể ngay cả một bậc thềm cũng không đi qua được sao?

Nàng tức giận nói: "Huynh vẫn nên nghĩ xem nên giải thích thế nào với An An là được rồi! Muội ấy khóc suốt mấy ngày đó!"

""À, được được." Khương Vọng hơi hơi xấu hổ nói: "Đúng là phải giải thích cho rõ."

Bỗng nhiên hắn lại trở nên tự tin: "Chẳng qua là ta đã chuẩn bị xong rồi"

Chỉ chuẩn bị để giải thích với Khương An An thôi hả? Còn ta thì ngươi chỉ để cho vân hạc truyền thư mỗi một câu "Đạo hữu đến đón ta một chút" ?

Diệp Thanh Vũ lại lần nữa lạnh mặt, bước nhanh hơn.

Khương Vọng vẫn ngơ ngác không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.

Nghĩ đến chuyện Khương Vọng muốn che giấu hành tung, Diệp Thanh Vũ cố ý mang hắn đi đường nhỏ bí mật, tránh được các đệ tử khác, đi đến phòng của Khương An An.

Lúc đến thì tiểu An An đang cầm bảng chữ mẫu, ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, cầm bút lông đàng hoàng, viết chữ đâu ra đấy - Khương Vọng lần trước mua cho cô bé nhiều lắm.

"An An!" Diệp Thanh Vũ lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:

"Muội xem ai tới này!"

Tiểu An An nghe tiếng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhận ra Khương Vọng bên cạnh Diệp Thanh Vũ, mặc dù hắn đã che giấu vô cùng kín đáo, cồng kềnh.

Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, lại bắt đầu muốn khóc.

"Khương An An đáng yêu nhất thiên hạ, muội xem đây là gì!"

Khương Vọng vội vàng tiến lên phía trước, dọn những tờ giấy mà cô bé vừa viết xong qua một bên, như làm ảo thuật lấy ra một phần thức ăn ngon.

Có móng heo bọc giấy vàng, có bánh ngọt, có bột cốm, bánh vân tiếu... Còn có một nồi canh nhạn nóng hôi hổi.

"Những thứ này đều là quà năm mới mà ca ca chuẩn bị cho muội, mua ở Vệ quốc đó, đường xa quá, lại bị lạc đường nên mới đến muộn!"

Sau khi Khổ Giác rời đi, hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định trở lại Lăng Tiêu Các, bất luận tiếp theo muốn đi đâu thì cũng phải nói với An An một tiếng. Trái tim nhỏ bé của bé con, thật ra rất yếu ớt, nếu không nói tiếng nào mà đi thì nhất định bé con sẽ rất đau lòng.

Hơn nữa sau khi Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối truy sát thất bại, chỉ cần hắn không tự tìm đường chết đi đến Trang quốc, thì thật ra ở tây cảnh vẫn rất an toàn. Một quốc chủ và một tướng quốc, không thể cả ngày chẳng làm gì chỉ chăm chăm đuổi giết hắn.

Nước gần với ngọn núi hoang vu mà Khổ Giác đánh hắn một trận tơi bởi đó nhất là Vệ quốc. Hắn liền cố ý chạy một chuyến đến Vệ quốc, hỏi thăm không ít dân bản xứ, đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn ngon đặc sắc.

Ở chung với Khương An An, vũ khí lớn nhất mà hắn có chính là thức ăn.

Khương An An trừng to đôi mắt, trên lông mi thật dài vẫn còn đọng một giọt nước mắt trong suốt, như thủy tinh vỡ nát.

Khương Vọng cảm thấy tay mình được một bàn tay bé nhỏ mềm mại cầm lấy.

"Lúc lạc đường ca có sợ không?" Khương An An nhìn hắn, chân thành hỏi.

Khương Vọng ngẩn người.

Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng bịa ra một lý do, nói mình bị lạc đường. Một tu sĩ Nội Phủ thần thông bị lạc đường, giống như chuyện một tu sĩ Nội Phủ thần thông đi qua bậc thềm bị ngã, đều chỉ là chuyện cười.

Đại khái cũng chỉ có trẻ con mới tin.

Cũng đại khái chỉ có Khương An An, có thể dùng trái tim trong suốt đơn thuần nhất để quan tâm hắn.

"Có, có một chút" Khương Vọng miễn cưỡng cười nói.

"Sau này đừng sợ nữa, lúc ca lạc đường, muội sẽ đi tìm ca!"

Khương An An gật đầu, giống như đang nhấn mạnh rằng chính mình có thể tin tưởng được.

Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng tiếp lời: "Ta có thể làm chứng, An An tìm suốt mấy ngày đó. Đúng là muội muội tốt nhất trên đời!"

Bình Luận (0)
Comment