Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1083 - Chương 1083: Trò Chơi Mặt Nạ

Chương 1083: Trò chơi mặt nạ

Trong lòng Khương Vọng vô cùng dịu dàng, dưới lớp mặt nạ, có thể che giấu sự yếu ớt.

"Diệp đạo hữu, cùng ăn đi" Hắn bày bát đũa ra, mời.

Vẻ nhu hòa trên mặt Diệp Thanh Vũ liền thu lại, liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ta còn có việc, đi đây."

Dứt lời, liền thật sự xoay người rời đi.

Thái độ đối với Khương An An và Khương Vọng khác nhau một trời một vực.

Khương Vọng không hiểu ra sao, vừa giúp Khương An An mở giấy vàng bọc móng heo ra vừa hỏi: "Nàng ấy làm sao vậy?"

Tiểu An An thật sự không phải là một người có thể giải đáp nghỉ hoặc này, nhưng lúc này hắn cũng chẳng có ai khác để hỏi.

"Không vui đó." Khương An An ăn móng heo hầm mềm.

Khương Vọng đã lọc hết xương giùm cô bé rồi, cô bé chỉ cần gặm hết phần da và gân mềm mại.

Miệng đây thịt ấp úng nói: "Lúc ca đối với muội không tốt, muội sẽ không vui"

"Haiz." Khương Vọng thở dài: "Xem ra Diệp các chủ thật sự thiếu quan tâm đến con gái, chắc là bận bịu sự vụ quá..., không thể giống ta đối xử tốt với muội như vậy. Tiếc là ngài ấy là trưởng bối, ta cũng không tiện nói gì."

Khương An An khó hiểu liếc hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn chu chu: "Diệp bá bá rất tốt với Thanh Vũ tỷ tỷ! Hình như tỷ ấy gặp ca thì mới không vui á?"

""Á, phải không?" Khương Vọng lúc này mới nhận ra.

Khương An An uống canh nóng ừng ực, gật đầu liên tục: "Ca xem ca vừa nói, thì tỷ ấy liền đi mất."

Khương Vọng phiền lòng cầm lên một miếng bánh ngọt, tùy ý để mùi thơm lan tỏa khắp xoang mũi.

"Không đúng, ta không đắc tội gì với nàng ấy mà?" Hắn nghi hoặc hỏi.

"Muội cũng không biết" Khương An An giống như tiểu đại nhân nhún nhún vai, lại ăn một miếng bột cốm lớn.

Bột này dùng tiêu mạch đặc hữa của Vệ quốc làm nguyên liệu, có màu xanh, chua cay ăn rất sướng miệng.

Trong đầu Khương Vọng chợt lóe linh quang. Bỗng nhiên nghĩ đến, số đạo nguyên thạch hắn nợ Diệp Thanh Vũ vẫn chưa trả.

Hắn từng nhiều lần tỏ vẻ, những tài nguyên mà Lăng Tiêu Các cấp cho Khương An An hắn nhất định sẽ trả lại. Nhưng loại vật như tiền tài này, tiêu xài quá nhanh. Lúc trước mua hộp trữ vật cho An An, liền gần như hết sạch của cải...

Khó trách Diệp Thanh Vũ tâm trạng không tốt! Chắc là nàng sợ chính mình quên mất khoản nợ đó, nhưng lại ngại nói!

Nghĩ đến đây, Khương Vọng đã sáng tỏ, biết mình nên làm như thế nào rồi.

Khương An An hoàn toàn không biết trong đầu ca ca mình đang nghĩ cái gì, vừa ăn bột vừa nhìn miếng bánh trong tay hắn: "Ca, ca có ăn cái này không?"

"À, ta ăn trước rồi, muội ăn đi" Khương Vọng đem miếng bánh đang cầm trong tay cho cô bé.

Khương An An nhận lấy, vui vẻ cắn một miếng, thuận miệng hỏi:

"Vì sao ca còn mang mặt nạ thế?"

Khương Vọng sờ sờ cái mũi.

Nếu như nói là để che giấu hành tung, lúc này đang ở trong phòng nhỏ của Khương An An, hắn đã hoàn toàn chẳng cần che giấu nữa.

Nhưng sao hắn có thể không biết xấu hổ để cho muội muội nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của hắn chứ?

Lão hòa thượng Khổ Giác xuống tay cũng thật là nham hiểm, không thật sự gây ra thương tích cho Khương Vọng, nhưng lại để lại những vết bầm tím không dễ dàng tan biến này.

Với thực lực hiện tại của Khương Vọng, muối giải quyết tiểu xảo mà một vị Chân Nhân đương thời để lại thì vẫn còn cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được...

"Ta đang chơi một trò chơi."

Khương Vọng vô cùng nghiêm túc nói: "Trò chơi mặt nạ. Xem ai có thể mang mặt nạ lâu hơn, bất cứ lúc nào cũng không được gõ xuống. Ta muốn đeo mặt nạ ít nhất một tháng, chắc chắn đạt hạng nhất!"

"Cái trò gì vậy chứ"

Khương An An vô cùng ghét bỏ chun chun mũi: "Nghe qua chẳng 21% vui gì cả.

"Được rồi..."

Khương Vọng lặng lẽ thở dài.

Nếu là trước kia, muội ấy nhất định sẽ ầm ĩ muốn cùng chơi.

Đứa nhỏ lớn rồi.

Bản lĩnh dỗ trẻ sắp không theo kịp nữa rồi.

Lăng Tiêu Bí Địa, trong lầu nhỏ.

Nhìn nữ nhi bảo bối của mình lật sách lung ta lung tung, Diệp Lăng Tiêu không nhịn được mà giật giật mí mắt.

Ông ta họ "khụ" một tiếng rồi để quyển sách cổ trong tay xuống, làm như lơ đãng hỏi: "Tiểu tử kia trở về rồi?"

"Vâng"

Giọng điệu của Diệp Thanh Vũ vẫn rất bình thản không chút gợn sóng, ngắn gọn súc tích.

"y..." Diệp Lăng Tiêu lại càng căng thẳng hơn. Ông ta vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh: "Nữ nhi ngoan, lại đây ngôi đi"

"Con không muốn ngồi."

"Uống một ngụm trà nhé? Tam Tư hảo hạng đấy!"

"Không muốn uống"

"Thực ra, lúc buồn bực mất tập trung thì không nên đọc sách..."

"Ai buồn bực mất tập trung ạ?"

Hơi nóng từ trà Tam Tư lượn lờ trước mắt Diệp Lăng Tiêu.

Uống trà này xong cả ngày đều vấn vương, dư vị kéo dài vô tận, cho nên mới có tên là "Tam Tư" (1). Lần trước lúc Đỗ Như Hối đến, ông ta cũng không đành lòng sai người bưng lên.

() Tam tư: suy đi nghĩ lại.

Ông ta yên lặng cảm thán ở trong lòng. Lần này có vẻ còn vất vả hơn nhiều so với việc đấu đá lục đục với Đỗ Như Hối.

Nhưng ông ta vẫn nở nụ cười: "Là ta hơi buồn bực không tập trung. Đến hồ Đạp Vân lập tức xua tan cái lạnh, con theo ta đi câu cá đi, được không?"

"Không đi"

"Trận thi đấu hàng năm ở trong các sắp bắt đầu, con xem như là đại sư tỷ, nếu cứ trốn ở đây mãi cũng không quá tốt đúng không..."

"Kệ bọn họ"

Diệp Lãng Tiêu:...

Tên tiểu tặc Khương Vọng, không đánh ngươi một trận nên trò thì không thể nào hóa giải mối hận trong lòng ta!

Trong lòng Diệp Lăng Tiêu đang ra sức ngửa mặt lên trời mà gào thét.

Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn là phong thái tiêu sái, nhẹ như mây gió như cũ.

Ông ta vỗ nhẹ cái trán, vờ như bừng tỉnh: "Đúng rồi, quên không nói chuyện này, nó có liên quan đến tên tiểu tử Khương Vọng kia."

"Chuyện của hắn thì cha tự nói với hắn chứ" Diệp Thanh Vũ vẫn lật sách như trước, nhưng lỗ tay đã vểnh cả lên rồi.

Diệp Lăng Tiêu hờ hững nói: "Là chuyện của Vân Đỉnh tiên cung"

"Vân Đỉnh tiên cung?" Diệp Thanh Vũ hơi nhíu mày: "Không phải cái đó đã thuộc về Khương Vọng hay sao?"

"Đương nhiên. Bảo vật có chủ, người tốt sẽ được trời phù hộ, nếu cạnh tranh công bằng, là của hắn thì vẫn sẽ là của hắn" Diệp Lăng Tiêu cười cười: "Nhưng mà, Vân Đỉnh tiên cung mà hắn kế thừa chỉ là một phế tích dổ nát. Cần phải nỗ lực thật nhiều thì mới có thể khôi phục nó. Thành thật mà nói, chuyện này vô cùng khó khăn"

"Con biết những điều này." Diệp Thanh Vũ nói.

Khương Vọng đã giải thích về tình trạng hiện tại của Vân Đỉnh tiên cung cho nàng nghe từ lâu rồi.

Diệp Lăng Tiêu ung dung nói tiếp: "Toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung chỉ có ba tòa được lưu giữ nguyên vẹn cho đến bây giờ. Ba tòa kiến trúc này là hậu chiêu mà lúc Vân Đỉnh tiên cung bị hủy diệt đã để lại. Nó có tác dụng cực kỳ quan trọng đối với việc khôi phục Vân Đỉnh tiên cung"

Bình Luận (0)
Comment