Hiện tại lại là khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo, so sánh hai bên thì thấy sự tương phản quá lớn, khiến người khác không khỏi buồn cười, Diệp Thanh Vũ che miệng cười một hồi rồi mới nói: "Sao lại thế này?"
Bị Diệp Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này, Khương Vọng cũng có chút tự mình bỏ cuộc, trầm giọng nói: "Một lão hòa thượng đánh"
"Lão hòa thượng nào mà lại quá đáng như này?" Diệp Thanh Vũ hỏi.
Khương Vọng thở dài một hơi: "Chuyện này không thể nói chỉ trong mấy phút được."
Hắn không muốn nhiều lời về chuyện của Khổ Giác, bởi vì cái đó còn liên quan đến chuyện bị quân thân của Trang quốc truy sát.
Mà hắn đã hứa với Diệp Lăng Tiêu rằng tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Thanh Vũ bị cuốn vào trong những phiền toái của hắn.
Vì thế hắn lại đưa hộp ra lần nữa: "Vậy hiện tại đạo hữu có thể chấp nhận lời xin lỗi của ta sao?"
"Được rồi, ta miễn cưỡng chấp nhận" Diệp Thanh Vũ cười cười nhận lấy Định Phong Châu về tay, rồi lại lấy Vân Tiêu Các tinh xảo xinh đẹp ra: "Ta cũng tặng cho huynh một món lễ vật"
Khương Vọng vốn muốn nói Định Phong Châu không phải lễ vật, là trả nợ, là sự bồi thường mà hắn từng hứa hẹn.
Nhưng Vân Đỉnh tiên cung ở trong Ngũ Phủ Hải lại phản ứng, khiến cho hắn quên hết những lời này.
Hắn đã đoán được từ lâu, rằng trong Lăng Tiêu Các có vật cần để khôi phục Vân Đỉnh tiên cung, rất có thể là giống như Linh Không Điện. Bất kể nó gọi là Lăng Tiêu Các hay là Vân Tiêu Các, chí ít thì vào giờ phút này, phản ứng của Vân Đỉnh tiên cung đã nói rõ sự quan trọng của nó.
Khương Vọng hít sâu một hơi nói: "Ta không thể nhận"
Hắn thực sự muốn nhận, nhưng sở dĩ chưa từng mở lời với Diệp Thanh Vũ là bởi vì hắn vẫn không tìm được vật có đủ giá trị tương ứng. Hắn không muốn nhận miễn phí.
Diệp Thanh Vũ nháy mắt một cái, nụ cười có xu thế biến mất:
"Bằng hữu tặng quà cho huynh mà huynh cũng không nhận?"
Khương Vọng mím môi, cuối cùng vẫn nhận.
Hắn sẽ nhớ kỹ ân tình này dù không cần nói quá nhiều lời hứa hẹn.
Lầu các nho nhỏ tỉnh xảo vừa đến tay thì ánh sáng xanh đã lóe lên rồi trực tiếp tiến vào Ngũ Phủ Hải, bay vào trong phế tích Vân Đỉnh tiên cung.
Bạch Vân đồng tử múp míp nhảy ra ngoài, hoan hô nói: "Đến rồi!
"Ta thực sự rất cần nó" Vân Đỉnh tiên cung ở trong người đang thay đổi. Bên ngoài, Khương Vọng nói: "Nhưng không biết ta nên dùng cái gì để cảm ơn đây?"
"Cha ta nói rồi, huynh là ca ca của An An, không xem như người ngoài"
Diệp Thanh Vũ lắc lắc cái hộp trong tay, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm: "Bằng hữu với nhau, có qua có lại"
Bên trong lầu nhỏ, Diệp Lăng Tiêu âm thần quan sát hai người qua bí địa pháp trận nghe vậy thì khóe miệng co giật, rất muốn nhảy ra hét to lên.
"Bản Chân Nhân chưa từng nói như thết"
"Cái gì mà không xem như người ngoài! Tên tiểu tử họ Khương kia hoàn toàn là người dưng nước lã nhá!"
Nhưng dẫu sao thì ông ta vẫn cần phải gìn giữ phong độ của mình, cho nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi xóa cảnh tượng trước mắt đi, tốt nhất mắt không thấy tâm không phiền.
Lầu các tinh xảo xinh xắn bị Vân Đỉnh tiên cung hấp dẫn, trực tiếp bay vào trong Ngũ Phủ Hải.
Nó kịch liệt phóng to và bành trướng ở trên bầu trời trong Ngũ Phủ Hải...
Oành!
Sau đó nó hạ xuống phế tích Vân Đỉnh tiên cung, tọa lạc ngay vị trí chính giữa của trung tâm tiên cung, hòa làm một thể với phế tích Vân Đỉnh tiên cung, không có chút khác biệt nào.
Sau khi Vân Tiêu Các trở lại tiên cung thì hoàn toàn không còn dáng vẻ xinh xắn tỉnh xảo như lúc trước. Thay vào đó lại có loại phong thái oai phong lộng lẫy.
Khương Vọng hoàn toàn có thể cảm nhận được, vào lúc này toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung có một sự liên kết chung nào đó, nó bị một loại sức mạnh huyền diệu nào đó hợp nhất lại.
Giống như những viên ngọc bị một sợi dây xâu lại, nối liền với nhau.
Hiển nhiên trước đây, Vân Tiêu Các chính là một vị trí đầu mối then chốt của Vân Đỉnh tiên cung.
Nếu như nói tác dụng của Linh Không Điện là không ngừng cung cấp nguyên khí cho Vân Đỉnh tiên cung, thì như vậy tác dụng của Vân Tiêu Các chính là thống nhất và nối liền toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung, càng có giá trí đối với tiên cung hơn.
Nhưng có lẽ sau khi có nhiều kiến trúc ở đây được khôi phục hơn, thì giá trị thực sự của Vân Tiêu Các mới bộc lộ hoàn chỉnh.
Bây giờ Khương Vọng cực kỳ mong đợi xem Thanh Vân Đình có thể phát huy tác dụng gì.
Bạch Vân đồng tử mập mạp đứng ở trên đỉnh lầu các khoa tay múa chân, trông có vẻ vô cùng vui mừng. Hắn ta vừa lắc lư, vừa nói loạn lên: "Vân Đỉnh tiên cung, áp đảo thiên hạ. Tiên chủ Khương Vọng, thọ cùng trời đất!"
Đùng.
Thần hồn giáng lâm, Khương Vọng cong ngón tay búng cái trán của hắn ta một cái, khiến cho hắn lập tức biết điều mà cúi xuống.
"Học đâu ra những từ ngữ phù phiếm như này, một khi truyền đi thì sẽ trở thành trò cười cho người khác!"
Bạch Vân đồng tử vốn là đồng tử đón khách không biết đã chuyển kiếp mấy đời của Vân Đỉnh tiên cung. Sau khi người này chết đi, nội lực còn sót lại hay thậm chí là vận mệnh đã dung hợp cùng với một chút chân linh ẩn sâu ở trong Ký Thần Bia. Kết hợp cả quá khứ và hiện tại, cũng xem như là một sinh mạng mới.
Nhưng truy cứu nguồn gốc thì vẫn dựa vào sự tồn tại của Vân Đỉnh tiên cung, theo một loại trình độ nào đó mà nói thì có thể coi như là khí linh của Vân Đỉnh tiên cung. Cùng với Vân Đỉnh tiên cung có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Không cần biết bị thương như thế nào, chỉ cần Vân Đỉnh tiên cung còn tồn tại thì vết thương có thể hồi phục lại như ban đầu một cách nhanh chóng.
Lúc trước Trang Thừa Càn đánh hắn ta một cái đến mức thất điên bát đảo, mà bây giờ vẫn nhảy nhót tưng bừng.
Sau khi bị Khương Vọng giáo huấn, hắn ta hơi ấm ức nói: "Trước kia chính là như thế mà..."
Khương Vọng im lặng không nói gì.
Có vẻ như hắn đã hiểu, Vân Đỉnh tiên cung đã từng vô cùng mạnh mẽ tại sao lại bị đánh thành phế tích.
Động một chút là muốn áp đảo thiên hạ, có thể không khiến người khác tức giận sao?
Trên này có biết bao nhiêu cường giả, ai lại không nóng nảy?
Không chừng có một cường giả tuyệt thế nào đó cảm thấy không thoải mái, cũng có thể tiện tay đánh ngươi một trận.