Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1087 - Chương 1087: Đừng Ép Ta Đánh Trả!

Chương 1087: Đừng ép ta đánh trả!

Sau khi tạm biệt Diệp Thanh Vũ, Khương Vọng một mình rời khỏi Vân thành.

Hắn quyết định đến Ung quốc.

Bây giờ Ung quốc do Hàn Húc nắm giữ quyền hành quân chính, đang trong thời kỳ cải cách triều chính.

Mặc dù có Mặc môn ủng hộ, có thể ngăn cản Trang Cao Tiện, đánh lui Xích Mã Vệ, xoay chuyển tình thế sang uy vọng, lần cải cách chính trị này gần như là đại thế cuồn cuộn, không thể thất bại.

Nhưng vẫn có sự cản trở.

Các giai tầng chiếm lợi ích cũ chắc chắn sẽ chống lại những thay đổi hiện hành, điều này sẽ không thay đổi theo ý muốn chủ quan của bất kỳ ai, mà đó là mâu thuẫn lợi ích cơ bản.

Có mâu thuẫn thì có tranh chấp, dĩ nhiên Hàn Húc có đủ thủ đoạn để có thể giữ cho đại cuộc ổn định, nhưng cũng không thể tránh đôi lúc nội bộ sẽ bị rối loạn.

Chính vào thời điểm sự ổn định và hỗn loạn cùng tồn tại này mới là thời cơ tốt nhất. Mới có thể nhặt kê trong lửa (1), tới Thanh Vân Đình lấy kiến trúc bị thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung.

(1) Nhặt kê trong lửa: ví việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân bị mắc lừa không được gì.

Nếu như chờ khi thời cuộc hoàn toàn ổn định, thì một khi Thanh Vân Đình có động tĩnh gì sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của triều đình Ung quốc. Nếu như thời cuộc quá hỗn loạn, quần hùng bốn phương dồn dập chiếm lợi trước, thì một thân một mình hắn cũng khó có thể chiếm được chỗ tốt gì.

Sự truy sát của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đã đến hồi kết thúc. Đối với Khuong Vọng mà nói, hiện tại Ung quốc mới là nơi an toàn nhất ở Tây Cảnh.

Cuộc chiến giữa Trang quốc và Ung quốc vừa kết thúc, quận Vĩnh Xương mới được thành lập. Đại quân còn ở lại của hai nước chia ra đóng ở Tỏa Long quan và thành Ân Ca, đối diện với nhau.

Vào lúc này, Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối tuyệt đối không thể vào Ung quốc. Hơn nữa, theo trận chiến Trường Hà, Trang Cao Tiện đã từ bỏ việc truy sát. Sau đó cũng chưa chắc có thể lần theo được dấu vết của Khương Vọng.

Sau khi phản sát Trang Thừa Càn và xóa bỏ "tâm yểm", Khương Vọng cũng không có ung dung gối cao vô lo (2). Mà ngược lại khi thực lực càng tăng lên, thì lại càng nóng lòng muốn tiến lên.

Trang Thừa Càn khiến cho hắn cảm thấy ngột ngạt đáng sợ, khiến hắn vĩnh viễn không muốn phải trải qua cảm giác lúc ấy một lần nữa. Loại cảm giác giãy dụa trong bước đường cùng cũng không tốt đẹp gì, chỉ có thực lực càng mạnh hơn, thì mới có thể để cho hắn được đi trên con đường bằng phẳng.

Sau đó sự truy sát của Trang Cao Tiện lại càng dấy lên hồi chuông cảnh báo ở trong lòng hắn, khiến hắn không thể thư giãn một phút một giây nào.

Khắc khổ tu hành hiển nhiên không cần phải nói, hắn chưa từng lơi lỏng tí nào. Nhìn lại những thành quả thu được từ lần này thì có Vân Đỉnh tiên cung, trong đó đã tập hợp đủ Linh Không Điện và Vân Tiêu Các. Trong số ba tòa kiến trúc bị thất lạc, thì chỉ còn một tòa Thanh Vân Đình, nếu như hắn không thử một chút thì khó mà cam tâm.

Khương Vọng đeo mặt nạ, bọc kín mít rồi lặng lẽ bay khỏi đỉnh Bão Tuyết Sơn.

Trong lòng đã có sẵn kế hoạch, nên hắn thẳng tiến theo hướng tây bắc.

Thiếu niên này luôn có mục tiêu của mình, luôn kiên định tiến về phía trước.

Một đường vô sự rời khỏi Vân quốc, rời khỏi quốc gia mỹ lệ trên mây này.

Vừa bay ra khỏi vùng biên giới không xa thì hắn bất chợt trở nên cảnh giác.

Khương Vọng đột nhiên ngừng giữa không trung, rồi lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ!

Nhưng vừa mới rút được một nửa thì tay đã bị ghim trở lại kiếm cũng bị ấn về vỏ.

Một bóng đen bao phủ trên không, một nắm đấm giáng xuống khiến Khương Vọng ngã lăn ra mặt đất.

^ Am!

Khương Vọng bị đánh rơi xuống mà không có chút sức phản kháng nào, đạo nguyên trong cơ thể bị hỗn loạn. Sau khi hắn miễn cưỡng bò dậy thì lại bị ăn một nắm đấm khiến hắn lập tức ngã sấp ra mặt đất.

Sau đó chính là một trận quyền cước như mưa giông gió bão.

Cảm giác này thật quen thuộc...

Khương Vọng đau xót hét lên: "Lão hòa thượng, ngươi còn tới à!"

Mỗi khi hắn hơi vùng vẫy là lại bị đánh trở lại. Từ đầu tới cuối đều không không quay nổi đầu lại lấy một lần.

"Một lần là được rồi, ta cảnh cáo ngươi!"

Khương Vọng bi phẫn gầm thét: "Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta là có thể không kiêng nể gì. Ta có tỳ khí!"

"Ta nghiêm túc đấy, lão hòa thượng! Đừng ép ta đánh trả!"

"Đừng ép ta gọi người. Lăng Tiêu Các chủ và ta là người một nhà... ây da sai rồi sai rồi. Có chuyện gì thì từ từ nói... !"

Trong lúc bị người bí ẩn kia đánh đập như vũ bão thì đột nhiên có một đám mây bay tới, có một cái chân mọc đầy lông dài nhô ra rồi đánh một cái thật hung ác vào mông Khương Vọng.

Người bí ẩn bỗng nhiên dừng việc đánh Khương Vọng lại, vung tay áo một cái rồi cứ thế biến mất ở giữa không trung.

Trong đám lưu vân xa xa, Diệp mỗ tiên khí bồng bềnh nào đó vẫn đang oán trách.

"Ngươi bậy bạ xen vào làm cái gì? Nếu thật sự đánh cho hắn bị làm sao, thì chẳng phải chuyện làm ăn này của bổn các chủ sẽ bị lỗ vốn hay sao?"

"Ha ha, ta có ngốc đâu, chắc chắn sẽ biết chừng mực." Dị thú với hình dáng cổ quái cười đùa nói: "Thật là sảng khoái!"

"Đúng vậy..."

Diệp Chân Nhân nào đó thổ phào một hơi, biểu cảm thoải mái:

"Hiểu rõ thế sự là để trau đồi nghiệp, tư tưởng thông suốt là nguồn lực!"

Dị thú vẫy đuôi: "Ngài chiếm lấy thế lực Lăng Tiêu. Nhưng cũng thay hắn cắt đứt một phần nhân quả. Vậy sẽ không trở ngại con đường phía trước chứ?"

"Hừm" Diệp Chân Nhân nào đó búng ngón tay một cái, ánh sáng xuyên qua không trung, mây mù tản đi: "Chút trọng trách nào đó, với hắn thì là ngọn núi, còn với ta chỉ là một hạt bụi!"

Bình Luận (0)
Comment