Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1091 - Chương 1091: Hương Nhân Không Biết Hương Nhân Hận

Chương 1091: Hương nhân không biết hương nhân hận

Nên nhớ, Bạch Cốt Tôn Thần kinh khủng cỡ nào, y có thể đẩy nhân vật cỡ như Trang Thừa Càn vào tuyệt cảnh. Cho dù là ở đời Bạch Cốt Thánh Chủ đời này, không hao phí tỉnh lực kinh khủng với Trang Thừa Càn, cũng không có thần thuật khủng bố Vô Sinh Kiếp kéo dài thêm mấy trăm năm tuổi thọ mà có thể đánh thắng được thần, cũng đủ khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục.

Hiện giờ, trong đám cao tầng của Bạch Cốt Đạo, kẻ có thực lực kinh khủng nhất, khiến người ta kiêng kỵ nhất hẳn là Lục Diễm.

Trong thành vực Lâm Phong, Lục Diễm là cao thủ Ngoại Lâu, lại là trưởng lão còn sót lại của Bạch Cốt Đạo, thân phận cũng rất cao.

Nhưng ở trấn Thanh Dương, trước khi chết, rõ ràng cái tên Long Cốt Diện gầm lên là Trương Lâm Xuyên...

Nói cách khác, rất có thể với Long Diện thì kẻ phản giáo quan trọng chính là Trương Lâm Xuyên chứ không phải Lục Diễm.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng trước khi chết, người đầu tiên gã nghĩ tới chính là Thố Diện phản giáo.

Tổng hợp lại những suy tính này, Khương Vọng cũng không nắm được thực lực của Trương Lâm Xuyên một cách chuẩn xác.

Hắn muốn báo thù, chứ không phải muốn đưa mạng.

Cho nên, trước khi gặp Trương Lâm Xuyên, hắn không thể xúc động rút kiếm xông lên, mà phải cất kỹ nỗi lòng, bắt mình phải bình tĩnh.

Trên đường Huyền Thành gió lặng yên ắng, người qua đường đều mải mê làm việc của mình. Cuộc sống tĩnh lặng, lặp đi lặp lại.

Tha hương nơi đất khách gặp đồng hương, đồng hương không biết đồng hương hận!

Để tránh đánh cỏ động rắn, trong khoảng thời gian ở huyện thành Văn Khê, Khương Vọng chưa từng hỏi thăm tin tức của Thanh Vân Đình, đều chỉ nghe thôi, hoặc là dẫn dắt người ta chủ động kể cho mình nghe.

Hắn tìm đến một khách sạn không sang không nghèo, thuê lấy một phòng, ngày nào cũng ra ngoài tản bộ, đi dạo khắp nơi, nhấm nháp mỹ thực, vụng trộm sưu tầm tin tức liên quan.

Đến khi trời tối thì về khách sạn, hoàn toàn không gây chuyện thị phi, hoàn toàn không gây rối, vững vàng mở ra nội phủ thứ hai, khống chế được thần thông thứ hai, vừa cố gắng "tiêu sưng"

cho mình.

Khổ Giác âm hiểm, Diệp Lăng Tiêu cũng không phải kẻ lương thiện gì, vết bầm hai vị Chân Nhân tặng cho Khương Vọng sẽ không tổn thương nhiều đến hắn, nhưng muốn xóa nó đi cũng không hề dễ dàng, cần phải khống chế đạo nguyên đối kháng cực kỳ cẩn thận mới có thể dần dần xóa đi từng tí từng tí vết tích một.

Trong suốt quá trình này, Khương Vọng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, để hắn có thể khôi phục lại giai đoạn đỉnh phong với tốc độ nhanh hơn.

Đi trên đường phố huyện thành Văn Khê, Khương Vọng không khác gì những kẻ tha hương qua lại trên con đường này.

Hắn dung nhập rất tốt, đi lại rất tự nhiên, thậm chí động tác ăn uống cũng hệt như ngày thường, nhưng trong miệng không còn nếm được hương vị thức ăn nữa.

Mỗi một lần cắn, cái tiếng rộp rộp kia vang thật lớn, món này tên là cùng khiếu hoán!

"Ăn ngon không?"

Một đại thẩm nhoẻn cười cởi mở hỏi.

Vị đại thẩm này chắc là người huyện thành Văn Khê, thấy Khương Vọng ăn ngon thì cảm thấy tự hào vì đồ ăn của quê mình. Dù hắn đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt, nhưng cũng không lạnh lùng với hắn.

"Ăn ngon lắm!" Khương Vọng cười đáp.

Hắn cố ý điều chỉnh khẩu âm, tránh cho bị Trương Lâm Xuyên nghe được, mặc dù có lẽ Trương Lâm Xuyên cũng không nhớ rõ giọng hắn.

Lộ ra nụ cười cong cong trên đôi môi mỏng như Long Diện, còn cả cái cằm với độ cong gọn gàng.

"Thịt kho của Trương Ma Tử ở thành bắc cũng ngon lắm đó!" Đại thẩm kia nhiệt tình giới thiệu.

"Đêm nay sẽ đi nếm thử!" Khương Vọng trả lời.

Vị đại thẩm này chỉ là người qua đường, thuận miệng hỏi mấy câu, thấy Khương Vọng đáp lại thì bước nhanh hơn, thỏa mãn tiếp tục bước đi, vượt qua Khương Vọng.

Khương Vọng quay người nói: "Tạ ơn!"

"Không cần!" Đại thẩm cũng không quay đầu lại, cảm giác mình vừa cống hiến cho quê hương mà bất giác kiêu ngạo vô cùng.

Ở cái nơi tĩnh mịch vĩnh viễn kia, thành vực Phong Lâm cũng đã từng có những người dân khả ái như vậy...

Khương Vọng thu mắt lại, tiếp tục bước đi.

Trong một chớp mắt xoay người vừa rồi, hắn đã thấy bóng lưng Trương Lâm Xuyên, thấy được hướng hắn ta đi.

Tại sao hắn ta lại tới Ung quốc?

Hắn muốn làm gì?

Hắn sẽ đi đâu?

Bản đồ huyện thành Văn Khê đã dần dần hiện rõ trong đầu hắn.

Khương Vọng nhẹ nhàng bước đi, cắn viên kẹo "Cùng khiếu hoán" cuối cùng.

Rộp rộp rộp!

Khương Vọng tiến tới, đến cuối ngã tư đường, rất tự nhiên rẽ phải, đi thêm một quãng nữa rồi rẽ trái, sau đó nhanh chóng vòng vào một cái hẻm nhỏ.

Trong huyện thành Văn Khê, hắn nhẹ nhàng quen thuộc đi tới đi lui như thể đã sinh hoạt ở đây thật lâu, cũng không gặp ai trên đường.

Hắn vào trong một gian viện tử, đến khi rời đi thì đã đổi xong trang phục, đầu đội áo choàng, người khoác trường bào màu đen.

Trước khi rời đi hắn còn cố ý tạo ra vài tiếng động.

Không bao lâu sau, một người Hán to béo mặc áo mở bụng vọt vào cửa giữa, khí thế hùng hổ, xem xem trong viện một lúc rồi chửi ầm lên: "Mẹ nhà ngươi! Cái áo choàng lão tử phơi ở đây đâu rồi?"

Một người gầy gầy bên cạnh cũng chen vào hỏi: "Ai? Ai làm? Áo choàng ta treo bên ngoài cũng bị trộm!"

"Mẹ nhà ngươi chứ!" Gã béo nhìn bốn phía, hùng hùng hổ hổ mắng: "Đồ của Trịnh Lão Tam ta mà cũng dám trộm!"

"Tam ca nhìn kìa!" Hai mắt người gầy sáng lên đưa tay chỉ chỉ.

Gã béo híp mắt nhìn theo.

Trong viện có một cái bàn đá, sợi dây thừng phơi áo ở cách đó không xa, lúc nào không thấy áo đâu, trên bàn đá lại có mấy nén bạc sáng loáng. Số bạc này có thể mua không biết bao nhiêu bộ áo choàng, mũ rộng vành kia.

"Oa ha ha!" Trịnh Lão Tam nổi giận đùng đùng, nhanh chóng bước lên, vung đao chém xuống: "Tiểu tặc dám làm nhục ta!"

Tiếng quát có vẻ rất oán giận, rõ ràng tôn nghiêm, nhân cách của gã đã bị khiêu chiến dữ dội.

Cương đao rơi xuống chia nén bạc làm đôi.

Lưỡi đao bổ lên bàn đá, ma sát bắn lên một dải hoa lửa.

Trịnh Lão Tam khua cái tay béo một vòng, lấy đi hơn phân nửa, chỉ để lại một mảnh vụn, nói: "Tứ Nhi, đây là tiền người ta để lại cho ta mua áo choàng. Ta lấy phần tiền áo của ta trước."

Tuy Lý Lão Tứ có mấy lời muốn nói, nhưng trước lưỡi cương đao sáng loáng này cũng không thốt nên lời, chỉ đành hậm hực đáp:

"Nghe ca ca"

Bình Luận (0)
Comment