Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1092 - Chương 1092: Thời Cơ Rất Quan Trọng

Chương 1092: Thời cơ rất quan trọng

Có ba nước lân cận biên giới phía tây Ung quốc, từ bắc xuôi nam theo thứ tự là Trần quốc, Tiều quốc, Lạc quốc.

Trần quốc ở phía tây bắc, Lạc quốc ở phía tây nam, Tiểu quốc ở chính tây.

Phủ Thuận An là Tây phủ Ung quốc.

Huyện thành Văn Khê ở phía tây phủ Thuận An, gần như rất sát biên thành rồi, cũng cách không xa Tiểu quốc.

Tổng bộ của Thanh Vân Đình nằm tại nơi ranh giới của tỉnh, của huyện, có thể thấy lăn lộn cũng không được như ý, đại khái là có mạnh hơn Linh Không Điện của Thành quốc một chút, nhưng cũng có hạn.

Lần này đến Thanh Vân Đình tìm kiếm kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung khác với lần đến Linh Không Điện khi trước.

Linh Không Điện trước đó, Đấu Miễn đã dọn sạch tất cả chướng ngại, bao gồm cả lực cản ở thượng tầng Thành quốc. Linh Không Điện hoàn toàn thuộc về Đấu Miễn, có Đấu Miễn phối hợp, hắn chỉ cần đi tới là tiếp nhận được.

Mà ở Thanh Vân Đình, hắn nhất định phải cân nhắc đến sức mạnh của thượng tầng Ung quốc. Phía sau hắn có Đấu gia hay một Sở quốc hỗ trợ.

Cho nên, dù thực lực của Thanh Vân Đình cũng không mạnh nhưng hắn vẫn phải khiêm tốn làm việc.

Kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung, dù người của Thanh Vân Đình có biết đến sự tồn tại của nó hay không thì cũng không thể để hắn dễ dàng mang đi. Thậm chí, giao dịch cũng là không thể, nếu hắn tùy tiện tìm tới cửa, đưa ra điều kiện giao dịch, rất có thể sẽ bị Thanh Vân Đình nuốt chứng luôn cả Vân Đỉnh tiên cung.

Thân ở nơi đất khách tha hương, trước mắt chẳng có đường, sau lưng không có chỗ dựa, chỉ có thể vạn phần cẩn thận.

Khương Vọng nguyện ý dùng ba ngày đạp nát phần lớn huyện thành Văn Khê, dụng tâm làm quen với tòa huyện thành này, sự cẩn thận chính là ở đây.

Mà hắn cẩn thận như vậy, chí ít là vào lúc này, hắn đã hơn được Trương Lâm Xuyên một ưu thế: địa lợi.

Chỉ cần lợi dụng ưu thế này thật tốt, thế nào cũng được thắng thế.

Đầu đội áo choàng, thân khoác trường bào, Khương Vọng nhanh chân bước đi, chẳng mấy chốc đã chạy đến mục tiêu.

Khi vừa mới thấy Trương Lâm Xuyên trên đầu con phố kia, căn cứ theo hướng Trương Lâm Xuyên đi, hắn phán đoán những khả năng có thể lựa chọn là đích đến cũng không nhiều.

Khi ấy, trong chớp mắt hắn quay đầu lại nói lời cảm tạ với đại thẩm kia, dư quang kịp quét thấy Trương Lâm Xuyên đi sang bên trái.

Cả trục đường bên ấy có tổng cộng năm đường rẽ, trái ba phải hai, chia ra thông tới các nơi khác nhau. Con đường Khương Vọng đang chạy đến chính là vị trí lối rẽ thứ nhất.

Căn cứ vào tốc độ Trương Lâm Xuyên đi ban nãy, nếu không có gì thay đổi, hắn là trong nửa khắc vừa rồi hẳn là đã rẽ vào lối này.

Thời cơ rất quan trọng.

Hắn thầm tính toán thời gian một chút, rồi bình ổn hơi thở bước ra.

Hắn cũng không định làm chuyện gì vào lúc này.

Nhưng vừa rồi vì gặp quá bất ngờ, để ẩn tàng địch ý, hắn cũng không thể nhìn kỹ. Hắn cần phải nhìn thấy Trương Lâm Xuyên lần nữa, quan sát tình huống, cảm nhận khí tức của hắn ta một lần nữa để có được tin tình báo chuẩn xác.

Đồng thời, hắn cũng đang tính toán có cách nào để lại một điểm ấn ký trên người Trương lâm Xuyên không.

Có lẽ thử để một tia thần hồn nặc xà chui vào thân thể y không.

Nhưng hắn lập tức bác bỏ. Thông Thiên Cung là nơi yếu hại, thần hồn nặc xà nhất định sẽ bị phát hiện, vậy thì sẽ đả thảo kinh xà.

Hoặc là bắt lấy một chút khí tức, giữ lại rồi sau này truy tìm?

Đây cũng có thể xem như là một con đường chết. Chỉ tiếc là phẩm cấp của Truy Tư quá thấp, e là khó mà phát huy trác dụng.

Tóm lại, mục đích duy nhất là xác định được thực lực hiện tại của Trương Lâm Xuyên.

Mục đích thứ hai mới là thử khả năng để lại khí tức rồi truy tìm.

Mà kết quả tốt nhất là ngoài hai điều trên còn điều tra được mục tiêu chuyến đi này của Trương Lâm Xuyên. Vậy có thể đưa ra được kế hoạch chính xác, giống như khi đối phó với Hải Tông Minh vậy. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Phải nói, thái độ làm việc của Khương Vọng là cẩn thận, hành động là ổn thỏa.

Ra khỏi đường, hắn thuận thế rẽ phải.

Dọc đường có rất nhiều người đi qua đi lại, cao thấp mập gầy không đồng nhất, khẩu âm cũng hỗn loạn. Khương Vọng càng bình tĩnh, càng thong dong, ánh mắt lại nhanh chóng đảo quanh...

Không có!

Không một bóng người nào phù hợp với mục tiêu của hắn.

Không thấy Trương Lâm Xuyên!

Quả tim của Khương Vọng hơi khựng lại một nhịp, Trường Tương Tư gần như muốn nhảy vọt ra.

Nhưng hô hấp của hắn vẫn bình ổn, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh.

Hắn vẫn ung dung đi tiếp, quả tim lấy lại nhịp đập, cố gắng nhảy lên nhẹ nhàng.

Vấn đề xuất hiện.

Đây là chỗ rẽ phải qua, nhưng lại không thấy Trương Lâm Xuyên.

Hoặc là đột nhiên hắn ta thay đổi phương hướng, hoặc là bất ngờ thay đổi tốc độ, dù là khả năng nào đi nữa cũng có thể cho thấy:

hắn ta đã phát hiện ra cái gì đó!

Mình bị phát hiện rồi sao?

Càng vào lúc thế này, Khương Vọng càng tỉnh táo.

Hắn chậm rãi bước đi, tay đặt lên kiếm có vẻ hững hờ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ triển miên.

Hắn đặt giả thiết mình là Trương Lâm Xuyên, bất luận là phát hiện ra điều gì đó, nếu là thật... có thể phát hiện ra cái gì?

Đơn giản chỉ là trên đường phố huyện thành Văn Khê Ung quốc, bỗng nhiên bị một người đi đường chú ý.

Người qua đường kia mang mặt nạ, toàn thân mặc kín như bưng, giọng nói cũng rất lạ lẫm.

Hắn ta có thể nhận ra đó là Khương Vọng sao?

Với Sứ Giả Bạch Cốt mà nói, người cần phải chú ý là Đổng A, là Ngụy Khứ Tật, là những người có thể quấy nhiễu kế hoạch của Bạch Cốt Đạo. Cho dù là Trương Lâm Xuyên với thân phận Trương thị đi nữa, Khương Vọng bất quá cũng chỉ là một đệ tử mới vào nội môn, là một nhân tài mới nổi của Đạo Viện, khi ở trấn Đường Xá đã từng thăm dò một lần, mà cũng chỉ là thăm dò mà thôi...

Trong ấn tượng của bọn họ, chắc hẫn cái tên Khương Vọng này đã đi đời cùng thành vực Phong Lâm rồi. Mấy chục vạn người kia đã chết, không hề có chuyện ngoài ý muốn nào. Khi ấy, chẳng lẽ Khương Vọng kia còn xuất sắc hơn Ngụy Nhiễm, hơn Triệu Lãng, hơn Thẩm Nam Thất sao?

Hay địch ý, sát ý của mình đã bị lộ? Khương Vọng nghiêm túc tự hỏi.

Hắn rất chắc chắn, hắn không để lộ tâm tình gì ra ngoài.

Vậy, khi bị một người qua đường lạ lẫm chú ý tới, Trương Lâm Xuyên sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?

Nổi điên giết người, hay trốn tránh? Hay tìm tòi hư thực?

Đương nhiên Bạch Cốt Sứ Giả không màng sinh tử, giết người không hề khó hơn giết gà, nhưng thời cơ tốt nhất đã bỏ lỡ.

Nếu muốn giết người, thì nên chọn khoảnh khắc Khương Vọng đang quan sát mà lơi lỏng ấy.

Vậy mà đến giờ vẫn không có động tĩnh, cho thấy Trương Lâm Xuyên đã từ bỏ lựa chọn thứ nhất.

Với loại người như Trương Lâm Xuyên, đương nhiên cũng không cần phải trốn tránh một kẻ lạ mặt. Cho nên, có lẽ hắn ta lựa chọn thăm dò hư thực, muốn xem là ai đang chú ý tới mình, vì sao lại chú ý mình, phải chăng có địch ý gì với mình không?

Suy nghĩ thật nhanh, Khương Vọng đã nhanh chóng đưa ra phán đoán: Có lẽ Trương Lâm Xuyên đang âm thầm thăm dò!

Bình Luận (0)
Comment