Bước chân của Khương Vọng quýnh lên, bất chợt tăng nhanh tốc độ.
Nhưng ánh mắt hắn quét qua từng người đi đường, vẫn không thấy ai có vẻ khác thường.
Trương Lâm Xuyên ẩn nấp nơi nào?
Hiện giờ tình thế đã đảo ngược, thành ra địch tối ta sáng.
Khương Vọng nhất định phải thừa nhận, Trương Lâm Xuyên khó chơi hơn tưởng tượng của hắn nhiều. Hắn phải che giấu nhiều lần mới quan sát được Trương Lâm Xuyên, hiện giờ xem ra mình vẫn chưa đủ cẩn thận.
Hắn cũng không rõ mình bại lộ khi nào, vì sao? Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có cách ứng đối.
Phải ứng đối cho tốt.
Vào lúc này, có một tên vô lại đang đủng đỉnh đi tới trước mặt hắn.
Tên vô lại kia muốn rẽ phải, nhưng không hiểu sao nghĩ nghĩ một tí lại rẽ sang trái.
Vừa văn đụng phải một người ăn mặc kiểu thư sinh.
Xem ra rẽ trái là lựa chọn sai lầm rồi.
"Cái đồ mắt chó mù nhà ngươi!" Tên vô lại giận dữ nắm chặt lấy thư sinh gầy yếu kia.
Thư sinh kia buồn bực nói: "Ta đã nhường sang bên này, ngươi lại cũng vòng sang đây, làm sao trách ta được?"
"Còn dám giảo biện!" Tên vô lại vung nắm đấm lên muốn đánh.
Một bàn tay đỡ lấy nắm đấm của gã.
"Một chút việc nhỏ thôi, cần gì phải thế?" Khương Vọng nhẹ nhàng tách hai người ra, ấm giọng khuyên nhủ: "Đi ra bên ngoài, 1?
dĩ hòa vi quý Tận dụng thời gian nói hai câu "khuyên can" này, hắn nhanh chóng nhìn kỹ lại người qua đường một lần, nhưng kết quả vẫn không có gì khác biệt, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Trương Lâm Xuyên.
Là mình buồn lo vô cớ rồi sao? Hắn đang nghĩ thế.
Có lẽ Trương Lâm Xuyên đã nhận được tin tức bất ngờ gì đó mà quay lại cũng không chừng.
Tốt nhất là thế...
Thấy người ta có thể nhẹ nhàng tiếp được nắm đấm của mình, tên vô lại kia cũng biết kẻ này lợi hại, cũng không nói mấy lời điêu ngoa nữa, mà nghe lời "khuyên" của Khương Vọng, nhanh chóng bỏ đi.
"Cám ơn huynh đài giúp đỡ!" Thư sinh gầy yếu kia chắp tay cám ơn.
"Không cần khách khí!" Khương Vọng vỗ vỗ vai y, rồi tiến lên nói:
"Ta còn có việc, đi trước!"
Vào một tích tắc này.
Một biển người đầy đường kia bỗng nhiên đứng im.
Hình ảnh từng người dần dần biến mất.
Sau khi biển người rút đi, chỉ còn lại một cái bóng lưng.
Một cái lưng thẳng, tóc rũ xuống, khí chất lạnh lẽo, dường như hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.
Trên con đường dài chỉ còn lại mình hắn, trong ánh mắt chỉ nhìn thấy một bóng lưng này.
Hắn ta quay người lại.
Theo như Khương Vọng quan sát, phía trước vốn không tồn tại cái bóng lưng này.
Trước đó, bóng lưng này của Trương Lâm Xuyên hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nhưng lúc này nhìn thấy, hắn lại không hề thấy bất ngờ.
Mà hắn ta xoay người lại, bình tĩnh nhìn Khương Vọng.
"Ngươi có biết không? Ánh mắt, cũng có trọng lượng?"
"Khi ta đi qua con đường kia, tổng cộng có hai trăm tám mươi sáu người. Có chín mươi bảy người nhìn lướt qua ta, ngươi là một trong số đó. Cả con đường này, chỉ có năm người quay đầu lại nhìn ta, ngươi là một trong số đó."
"Hiện giờ, ta lại nhìn thấy ngươi"
"Mặc dù ngươi đã đội mũ rộng vành, khoác thêm áo choàng, nhưng tư thái, vẻ tự tin khi ngươi đi đường, bao gồm cả cách cầm kiếm chắc chắn, lại đang nói cho ta biết, chúng ta lại gặp mặt.
Mà lại gặp lại khi ngươi cố ý lượn một vòng to như thế, che lấp lén lút đến như thế"
Giọng nói của hắn ta vẫn rất ôn hòa: "Ngươi có gì muốn giải thích sao?"
Khương Vọng vuốt ve chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Ngươi cần giải thích không?"
Âm thanh này vừa rơi xuống, từ tất cả các ngõ ngách trên đường, đến hàng ngàn thần hồn nặc xà hung ác xông ra! Con nào cũng đầy hung hăng, khí thế hung hãn.
Đây là chiến trường của thần hồn.
Khương Vọng lập tức phát hiện ra, đây không phải thế giới hiện thực, cũng không phải huyễn tượng, mà là thần hồn bị kéo vào một nơi thần bí nào đó liên quan đến thần hồn. Cho nên hắn cũng ngang nhiên gọi ra thần hồn nặc xà.
Trương Lâm Xuyên có tao nghệ thật sâu về thần hồn, bất tri bất giác đã kéo hắn hãm sâu vào nơi này, thực đáng sợ.
Nhưng thần hồn của hắn cũng không kém.
Sau khi hấp thu thần hồn bản nguyên của Trang Thừa Càn rồi tân sinh, thần hồn của Khương Vọng đã khỏi hẳn, sau khi được Hồng Trang Kính cường hóa một lần nữa, trọn vẹn ba ngàn thần hồn nặc xà đều mạnh gấp mười lần ban đầu, cho hắn sức mạnh để chiến đấu về thần hồn.
Mà Trường Tương Tư đã thai nghén ra kiếm linh, cũng từng trải qua khi hắn giao chiến thần hồn với Trang Thừa Càn. Có thể nói, nó cũng có kinh nghiệm phong phú về giao chiến thần hồn.
Trương Lâm Xuyên dù có mạnh tới cỡ nào đi nữa cũng không thể hơn được Trang Thừa Càn.
Dù nơi này là chiến trường mà Trương Lâm Xuyên đã chọn, Đương nhiên hắn ta sẽ có ưu thế hơn, nhưng Khương Vọng vẫn đủ tự tin đánh một trận.
Đối mặt với bầy thần hồn nặc xà đột nhiên bò ra, cảm nhận được sức mạnh thần hồn của đối thủ cực kỳ cường đại, Trương Lâm Xuyên vẫn giữ được bình tĩnh.
"Ngươi không cần che giấu nữa, từ trong ánh mắt của ngươi, ta có thể thấy được hận ý"
Hắn ta nói: "Có thể thấy được ngươi hận ta vô cùng"
Không đợi Khương Vọng nói chuyện, hắn ta lại tiếp lời: "Có lẽ ngươi hận, là hận gương mặt này của ta phải không?"
Khương Vọng nhíu nhíu ngươi hỏi lại: "Có ý gì?"
Hắn ta đáp: "Nếu ngươi muốn giết Trương Lâm Xuyên, thì ngươi tìm lầm người rồi"
Không ngờ hắn ta lại không phải Trương Lâm Xuyên!
Chuyện này vô cùng hoang đường, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Chí ít Khương Vọng không nghĩ ra được việc gì Trương Lâm Xuyên lại phải nói láo mình không phải Trương Lâm Xuyên.
"Ta nghĩ ta vẫn nhớ được dáng vẻ của Trương Lâm Xuyên."
Khương Vọng nói.
"Ngươi nhớ là nhớ dáng vẻ lúc trước của hắn ta"
Người này nói tiếp: "Còn lúc này, hắn ta dài thế này này"
Một khuôn mặt dần dần hiện ra rõ ràng, cụ thể giữa không trung theo ngón tay của hắn ta di động.
Đó là một khuôn mặt bình thường, trẻ tuổi, không xấu cũng không đẹp, không có góc cạnh gì, cũng không có đặc điểm gì.
"Hình như hơi quen quen." Khương Vọng nói.
Hắn thấy khuôn mặt này quen quen mắt, nhưng không nhớ rõ được đã thấy ở đâu. Có lẽ vì khuôn mặt này thực sự rất phổ thông, thấy lúc nào cũng không biết.
"Nhìn quen mắt sao..."
Người này thu ngón tay lại, khuôn mặt trẻ tuổi giữa không trung chậm rãi tiêu tán.
"Vậy, thấy được ngươi thật là vui"
Ngoài miệng nói là vui, nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn nguội lạnh như cũ, không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Hôm nay đến đây thôi đã"
Hắn ta nói vậy, xoay người, bước đi.
Dường như hắn ta không hề đề phòng bị Khương Vọng tấn công, cũng không quan tâm đến bầy thần hồn nặc xà đang xúm lại đầy đường kia.
"Đúng rồi" Hắn ta lại nói: "Trương Lâm Xuyên mới sáng lập ra Vô Sinh Giáo, hiện đang hoạt động ngay trong Ung quốc. Nếu ngươi có hứng thú, có thể đi tìm xem xem"
Khương Vọng vẫn đặt tay trên kiếm, không động, hắn không chất vấn người này nói thật hay giả. Thật hay giả hắn sẽ tự đi nghiệm chứng.
Hắn chỉ nhìn cái người giống y như đúc Trương Lâm Xuyên kia đang đi xa dần, lên tiếng hỏi: "Vậy ngươi là ai?"
"Nếu ngươi còn có cơ hội nhìn thấy ta, ngươi sẽ biết tên ta"
Người này không dừng bước, dần dần đi xa.
Sức mạnh thần hồn bao phủ nơi này cứ thế biến mất.
Chỉ còn lại đường phố huyện thành Văn Khê, người qua lại như mắc cửi.