Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1096 - Chương 1096: Thì Ra Cái Mũ Bị Nhận Ra...

Chương 1096: Thì ra cái mũ bị nhận ra...

Vào năm Đạo Lịch thứ 3919, hắn đã thành tựu hai phủ thần thông như hôm nay.

Nhưng khi nhớ lại ngày 15 tháng Sáu năm Đạo Lịch thứ 3917, mọi chuyện vẫn rõ ràng như mới hôm qua.

Ngày đó, Tả Quang Liệt trốn đến Trang quốc, bị Cửu Sát Huyền Âm Trận ngăn cản.

Người này đại hiển thân uy, đánh cho Công Dương Bạch và Mặc Kinh Vũ không còn sức mà đánh lại.

Ngày đó, một kiếm của Lý Nhất từ tây đến, một kiếm chém chết Tả Quang Liệt đã thúc động chân thân Chúc Dung.

Ngày đó, Khương Vọng đứng dậy từ bở vực sống chết, chính thức mở mạch, thành tựu siêu phàm.

Về sau, hắn đã được chứng kiến, được trải qua rất nhiều trận chiến đấu đặc sắc tuyệt luân, kịch liệt hơn cũng có, cấp độ cao hơn cũng có, nhưng không một trận chiến nào có thể khiến cho hắn rung động dữ dội như trận chiến ấy.

Từ khi còn rất nhỏ, Khương Vọng đã ước mơ phong cảnh thế giới siêu phàm.

Nhưng đó là lần đầu tiên hắn thực sự được biết đến thế nào là siêu phàm!

Khi đó, hắn đang co quắp trên đống cỏ cạnh bàn thờ trong căn miếu hoang, thoi thóp chờ chết.

Nhưng cảnh tượng cường giả đương thời, thiên kiêu các nước phấn khích tranh phong kia khiến cho tâm thần hắn khuấy động, lệ nóng doanh tròng.

Hắn tự nói với mình, thế giới mà hắn vẫn luôn ước mơ chính là như vậy, chính là như vậy!

Cho nên, hắn đã cố gắng lâu như vậy, còn chưa đạp đến bước siêu phàm, làm sao có thể chết đi khi mà chưa có tiếng tăm gì?

Đó là thời khắc bất lực nhất của hắn, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn được ánh mặt trời nắng gắt.

Trong trận chiến đấu kịch liệt ấy, Tả Quang Liệt còn vô ý thức che chở cho hắn.

Tựa như một con gà mẹ, chống lại ngàn vạn mưa tên.

Sức mạnh siêu phàm, dũng khí siêu phàm, thương xót siêu phàm.

Về sau, dựa vào nghị lực kinh người mà hắn giãy dụa thân thể ốm yếu mang theo một tỉa hy vọng mong manh mà tìm tòi trong cơ thể vỡ nát của Tả Quang Liệt, tìm ra được viên khai mạch đan kia.

Trong ánh tà dương buổi chiều, một tên bệnh nuốt một viên đan.

Từ cái chết, hắn nhận lấy cuộc đời mới.

Lúc đó, không một ai biết, một vị thiên kiêu cũ chết đi, lại có một vị thiên kiêu mới xuất hiện.

Nhưng khi ấy hắn đã nghĩ rằng, một ngày kia hắn cũng có thể phi thiên độn địa, xuất nhập thanh minh.

Công Dương Bạch, Mặc Kinh Vũ, thậm chí cả Tả Quang Liệt, Lý Nhất... chuyện bọn họ có thể làm được, hắn cũng có thể!

Hôm nay gặp lại Mặc Kinh Vũ, vẫn đạp trên lưng phi ưng, vẫn là tiêu điểm của vạn chúng.

Hắn cũng đã mở được nội phủ thứ hai, nắm giữ hai loại thần thông.

Hắn không còn là tên ăn mày nằm bất động trong miếu hoang, chỉ có thể chờ chết, mà đã có được sức mạnh thật sự có thể quyết định vận mệnh của mình.

Nhân sinh gặp lại, đã sớm khác xưa.

Quả thật Mặc Kinh Vũ sẽ không nhớ hắn, căn bản hắn ta chưa từng để ý tới một tên ăn mày chờ chết trong trận đại chiến năm đó.

Khương Vọng vẫn lặng lẽ lấy ra áo choàng từ trong hộp trữ vật rồi đội lên đầu. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Hiện tại, nếu có một người Trang quốc bị bắt trong Ung quốc thì không chết cũng phải nửa tàn phế. Người khác sẽ không quan tâm hắn có phải kẻ thù của Trang Cao Tiện hay không.

"Mặt trời chói mắt quá"

Hắn thuận miệng giải thích một câu cho hành động của mình.

Người trước người sau vẫn xếp hàng tặng lễ, đều không ai để ý tới hắn.

Ánh mắt mọi người đều dồn cả vào Mặc Kinh Vũ.

Ai cũng biết, giờ này ngày này, Mặc Môn chính là chỗ dựa lớn nhất của Ung đình. Nên đương nhiên thiên tài của Mặc Môn cũng chính là đối tượng quyền quý nhất của Ủng quốc.

Mà Mặc Kinh Vũ có thể đến phủ Uy Ninh Hầu chúc thọ, ý vị chính trị trong đó không khỏi khiến cho nhiều người phải suy nghĩ.

Đương nhiên không có mấy người trong số những kẻ đang xếp hàng tặng lễ ở đây có thể lý giải tình hình thực tế, nói tới nói lui đều là một chút phỏng đoán mà thôi, chỉ khiến người ta bật cười.

So với những người khác, Khương Vọng nghỉ hoặc nhiều hơn.

Nếu hắn nhớ không lầm, Mặc Kinh Vũ hẳn là Tân Mặc. Lúc trước, hắn ta và Công Dương Bạch phụng mệnh Doanh Võ bố trí mai phục vây giết Tả Quang Liệt.

Tần quốc chính là cường quốc trong thiên hạ, từ xưa đến nay, với các thế lực tông môn đều giữ thái độ "Khống ách bách gia, làm việc cho ta", về điểm này Tần quốc và Tề quốc giống nhau.

Giống như Nhạc Lãnh, trước hết là người nước Tề, sau đó mới là môn đồ Pháp gia.

Tần Mặc cũng chính là Tần ở trước Mặc.

Đầu tiên Mặc Kinh Vũ là thần tử nước Tần, sau đó mới là môn đồ Mặc gia.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, hiện tại Ung quốc đang trục xuất bách gia, độc tôn Mặc học.

Đây là tương lai có thể thấy tận mắt.

Ung Mặc tân sinh rốt cuộc là Ủng sau Mặc trước, hay là Mặc sau Ung trước, đây vẫn là một phép tính khó, cần thời gian suy xét.

Nhưng ít nhất, tới hiện tại, mặc dù Ung quốc được Mặc môn dốc nghiêng tài nguyên nâng đỡ, nhưng bản thân Mặc môn lại không lập thành mới, vẫn là Ung quốc.

Mặc Kinh Vũ là người nước Tần, đến Ung quốc làm gì? Còn công khai đến phủ Uy Ninh Hầu của Ung quốc làm khách nữa?

Thậm chí, nghe mấy người bên cạnh xôn xao thì ở một mức độ nào đó, hắn ta còn gánh vác trách nhiệm lãnh đạo môn đồ Mặc gia tại Ung quốc nữa cơ.

Hiện giờ Mặc Kinh Vũ đã hoàn toàn quay về Mặc gia sao? Hay là còn gánh vác trách nhiệm nào khác nữa?

"Này!"

Một bàn tay to béo vỗ lên vai hắn, kéo hắn khỏi suy nghĩ miên man.

Khương Vọng quay người nhìn lại, thì thấy một hán tử to béo mặt mũi băm trợn, tay cầm cương đao, có vẻ rất hung dữ.

Mới đầu xếp sau lưng hắn là một phú thương trung niên, chắc người này bị chen lại đằng sau rồi.

"Chen ngang là sai đấy." Khương Vọng nói.

"Cái gì mà chen ngang!" Một người gầy gầy từ bên cạnh xông tới, đưa tay lên cầm lấy cái mũ rộng vành của hắn.

Khương Vọng nhẹ nhàng lùi lại né qua.

"Còn nhớ gia gia không?" Mặc dù tên gầy kia không cầm được vào cái mũ nhưng vẫn rất phách lối.

"Có việc gì thì nói đi, đừng có..." KHương Vọng thở dài: "Ta sẽ kêu lên đấy!"

"A? Kêu lên à?" Gã béo tức giận hô lên: "Ngươi không hỏi thăm một chút xem Trịnh Lão Tam ông đây..."

Quản sự phủ Uy Ninh Hầu đứng trước phủ cách đó xa xa nhìn sang.

Giọng nói của Trịnh Lão Tam lập tức hạ xuống: "Ngươi kêu lên có tác dụng gì? Có thể cả đời không rời phủ Uy Ninh Hầu không?"

"Đúng thế!" Tên gầy hùa theo: "Ngươi trộm mũ của Tứ gia, còn dám kêu gào à? Phủ Uy Ninh Hầu có thể che chở cho tên tiểu tặc ăn cắp nhà ngươi à?"

Thì ra cái mũ bị nhận ra...

Bình Luận (0)
Comment