Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1097 - Chương 1097: Cúi Đầu! Nhắm Mắt!

Chương 1097: Cúi đầu! Nhắm mắt!

Khương Vọng không ngờ nổi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, một cái mũ rộng vành tiện tay "mua" được, xa thế này lại có thể gặp được khổ chủ.

Càng không ngờ là, cái mũ rộng vành có vẻ rất bình thường này lại có thể bị nhận ra!

Hắn thở dài một hơi thật sâu, hỏi lại: "Không phải ta đã để lại bạc rồi sao?"

"Ngươi dám đem bạc ra vũ nhục Tam Gia!" Trịnh Lão Tam nổi giận: "Đây là chuyện tiền bạc sao?"

"Các gia gia thiếu bạc sao?" Tên gầy lại hùa theo.

"Được rồi!" Khương Vọng cởi áo choàng đưa ra: "Ta không nên vũ nhục các ngươi. Ta trả áo choàng cho các ngươi, các ngươi trả lại bạc cho ta!"

Trịnh Lão Tam nổi giận không kểm chế được, chỉ sợ làm ồn lên sẽ ảnh hưởng đến quản sự Hầu phủ nên cố gắng đè ép giọng nói xuống thật thấp, cực kỳ ảnh hưởng đến uy phong: "Ngươi muốn lấy thì lấy, muốn trả thì trả hả? Ngươi coi Tam gia là cái gì?"

Khương Vọng thực sự không muốn khiến người khác chú ý tới, nên chỉ thở dài hỏi: "Vậy các ngươi muốn thế nào?"

"Tất nhiên là phải bồi thường tiền!" Tên gầy chen mồm vào.

Trịnh Lão Tam không nói gì, chỉ vung vẩy cương đao trong tay.

Khương Vọng nhìn hai tên gia hỏa một béo một gầy mắt mù này, nhịn không được mà thở dài lần nữa hỏi: "Thì ra không phải là chuyện tiền bạc, mà là chuyện không đủ bạc. Vậy các ngươi muốn bao nhiêu?"

"Năm mươi lượng!" Tên gầy thốt ra. Trịnh Lão Tam đạp gã một cái, lập tức đổi lời: "Vậy chẳng phải vũ nhục Tứ Gia sao? Ít nhất là cũng phải tám mươi lượng "Ta trả!" Khương Vọng thoải mái nói: "Nhưng ta trả rồi, các ngươi lại dây dưa tiếp thì sao?"

"Không phải là chuyện tiền bạc, mà chủ yếu là cái thái độ." Tên béo vỗ ngực nói: "Trịnh Lão Tam ta nói là làm!"

Tên gầy cũng nói: "Lý Lão Tứ ta cũng vậy!"

Khương Vọng lấy ra tám mươi lượng bạc, đặt vào tay bọn họ, hỏi lại: "Thanh toán xong chưa?"

Trịnh Lão Tam cất bạc đi, nói: "Đương nhiên!"

Hai gã quay lưng bỏ đi, tên mập bước đi cực kỷ linh hoạt.

Lý Lão Tứ cũng vội vã đuổi theo.

Khương Vọng lắc đầu, cũng không coi trọng chuyện này. Với các tu sĩ siêu phàm thì chút vàng bạc này thực sự không quan trọng.

Bởi vì, đội ngũ Thanh Vân Đình đã đến.

Tuy thế lực của Thanh Vân Đình kém xa Lăng Tiêu Các, cũng không phải là tông môn lớn trong mắt Khương Vọng, nhưng dù sao cũng là tông môn đứng nhất nhì trong phủ Thuận An, không thể so cùng với Khê Vân Kiếm Tông gì đó được.

Vì để chúc thọ cho Uy Ninh hầu lần này mà Thanh Vân Đình cũng đã dành khá nhiều tâm trí.

Chỉ riêng đội ngũ gánh quà thôi đã xếp thành một hàng dài rồi.

Dẫn đầu đội ngũ là một lão già râu ngắn khoảng 60 tuổi, bên cạnh là một người trẻ tuổi với khuôn mặt hơi hung ác nham hiểm, xem ra là có quan hệ thân thiết, không phải thầy trò thì là cha con.

Còn lại là tôi tớ và người hầu, nhìn cực kỳ phô trương.

Lão già râu ngắn kia cũng đi thẳng vào trong hầu phủ theo lẽ đương nhiên, vì tông môn mạnh như Thanh Vân Đình bọn họ tất nhiên là không cần xếp hàng bên ngoài hầu phủ.

"Này?"

Quản sự của Tiêu gia vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa hầu phủ để nghênh đón và tiễn khách bỗng bước ngang qua một bước ngăn ở phía trước.

Lão già râu ngắn chắp tay cười: "Tiêu lão đệ, đã lâu chưa tới thăm!"

Nhưng quản sự kia lại trưng ra nét mặt vô cảm: "Làm gì đây?"

Khuôn mặt tươi cười của lão già râu ngắn đã cứng lại, nhưng vẫn gượng gạo trả lời: "Phong Việt trịnh trọng thay mặt Thanh Vân Đình tới chúc thọ Hầu gia!"

Quản sự Hầu phủ hất cằm về phía đoàn người đang xếp thành hàng dài bên ngoài phủ: "Nhiều người cũng tới chúc thọ Hầu gia như vậy đều đang xếp hàng, tại sao các ngươi không xếp?"

"Tiêu lão đệ" Phong Việt vừa cười, dưới thân vừa lén đưa một hộp trữ vật ra:

"Nhưng mà Phong mỗ có chỗ nào đắc tội? Vẫn xin hãy nói rõ."

Quản sự Hầu phủ lui về phía sau một bước để cho hộp trữ vậy kia lộ rõ mồn một trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: "Hầu gia chúng ta quản người trong nhà như quản quân, Phong tiên sinh, ngươi đây là có ý gì?"

Người trẻ tuổi vẫn luôn im lặng kia bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gã một cái.

Bị ánh mắt của tên hung ác nham hiểm này bức, quản sự Hầu gia có tu vi không quá cao liền vô thức lùi lại một bước, lát sau liền tức giận: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Phong Việt xoay người tát hắn ta một cái: "Cúi đầu! Nhắm mắt!"

Người trẻ tuổi của Thanh Vân Đình kia thực sự nhắm mắt, cúi đầu.

Lúc này Phong Việt mới quay lại, cười xòa với quản sự Hầu phủ:

"Người trẻ tuổi không hiểu chuyện mong ngài thứ lỗi. Vậy là chúng ta qua bên kia xếp hàng, đúng không?"

Quản sự Hầu phủ lạnh lùng nói: "Không muốn xếp hàng thì có thể trở về. Phủ Uy Ninh hầu không thiếu chút tấm lòng này."

"Muốn xếp, muốn xếp." Phong Việt vẫn cười như cũ, hoàn toàn không để ý chút khó xử này: "Phủ Uy Ninh hầu đương nhiên không thiếu, nhưng tấm lòng của Thanh Vân Đình thì không thể không mang đến được."

Ông ta vung tay với mấy người phía sau: "Đưa người đi xếp hàng"

Người trẻ tuổi vừa nhận một cái tát kia cũng không cãi lại, xoay người đi ra phía sau hàng người.

"Để ngài chê cười rồi." Phong Việt còn hành lễ với quản sự Hầu phủ một cái rồi mới cung kính lui về phía sau.

Khương Vọng nhìn vài lần liền quay đầu đi, ra vẻ việc không liên quan đến mình thì cứ kệ nó đi. Thiếu niên hung ác nham hiểm này rõ ràng là lòng dạ hẹp hòi, nếu chuyện này rơi vào tay những người đang muốn xem trò cười của Thanh Vân Đình bọn họ thì sẽ khó tránh khỏi chuyện về sau rắc rối.

Nhưng trong lòng hắn đã nhớ kỹ hai người này.

Đối với việc Thanh Vân Đình bị cản lại trước cửa phủ Uy Ninh hầu, kỳ thực hắn cũng đã dự tính được từ sớm.

Tiêu Hùng mà trước kia bị hắn một kiếm giết chết ở Trì Vân Sơn, vừa hay cũng là họ Tiêu.

Tiêu Hùng đã mở ba phủ tuy chưa lấy được thần thông, nhưng trong số những nhân vật trẻ tuổi ở Ung Quốc, nghe nói có thể xếp trong mười lăm vị trí đầu.

Đương nhiên xếp hạng này chưa chắc đã đáng tin. Bởi vì Trì Nguyệt của Thanh Vân Đình rõ ràng mạnh hơn Tiêu Hùng, nhưng lại chưa từng nghe nói là xếp hạng mấy.

Nhưng Trì Nguyệt có thực lực cao hơn vẫn phải nghe theo ý của Tiêu Hùng. Từ đó đủ để thấy, thế lực ở Ung Quốc của Tiêu gia chắc chắn là không tầm thường. Khương Vọng tra ra thân phận của Tiêu Hùng một cách rất dễ dàng, y vừa vặn là cháu đích tôn của Uy Ninh hầu Ung Quốc.

Cũng chỉ có Tiêu gia của Uy Ninh hầu Tiêu Võ tọa trấn mới đáng để Thanh Vân Đình nghĩ ra trăm cách lấy lòng.

Bình Luận (0)
Comment