Khương Vọng rất an phận đi theo sau Phong Minh, cùng phụ tử Phong gia đi xuyên qua cổng vòm, đi qua hành lang dài, tiến vào một cái sân trong khác của phủ Uy Ninh hầu.
So với sân ở gian ngoài, nơi đây quả thực càng có khí phái hơn.
Điểm đầu tiên là, sân ở gian ngoài là dùng đèn lồng để chiếu sáng, ở nhà bình thường dĩ nhiên cũng được coi là giàu có.
Nhưng so với gian trong thì thua xa.
Còn sân nhỏ ở gian trong này, nhìn thoáng qua thì sẽ thấy vòm trời như một tấm màn, trăng sao rủ xuống như thể chỉ cần giơ tay lên là có thể hái chúng.
Nhìn kỹ hơn nữa mới thấy sao và trăng kia và cả vòm trời màn đêm đó đều là tạo vật, chứ không phải chân thực.
Cũng không biết vật được gọt đẽo thành trăng sao kia là hạt gì, chỉ chiếu rọi cả sân sáng đến rõ nét rõ ràng, nhưng ánh sáng lại vô cùng êm dịu, sẽ không khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Càng không cần phải nói đến một bàn đầy cao lương mỹ vị không thể nói rõ tên, thỉnh thoảng lại có một tỳ nữ thướt tha bê đĩa thức ăn đi qua đi lại, thường thường một đĩa mỹ vị mới ăn được vài miếng đã bị mang xuống đổi thành món khác.
Quốc chiến của Ung Quốc mới thất bại, mất đất mất người, quốc quân Hàn Húc còn đang cải cách triều chính, hiện tại đang là thời điểm quan trọng. Nhưng Uy Ninh hầu lại vẫn sống cuộc sống xa hoa vô độ như này...
Số tiền cần dùng đến cho một lần thọ yến như vậy, tuyệt đối không thể đong đếm bằng vàng bạc được. Cũng không biết vạn nguyên thạch của thế giới siêu phàm có đủ tính hay không.
Đương nhiên là thọ lễ mà Uy Ninh hầu Tiêu Võ nhận được cũng đủ có thể bù vào chỉ tiêu, thậm chí còn dư dả để xài.
Chỉ riêng Khương Vọng cũng đã phải dâng lên lễ vật có giá trị ba mươi khối đạo nguyên thạch thì mới có thể ngồi ở sân ngoài. Còn từng rương thọ lễ mà Thanh Vân đưa tới kia, giá trị của chúng lại càng khỏi cần nói. Thậm chí trong rất nhiều khách khứa, Thanh Vân Đình còn thật sự chưa phải là khách chi mạnh tay nhất.
Từ đó cũng có thể thấy được uy thế ở Ung Quốc của Uy Ninh hầu Tiêu Võ. Tu vi cường giả Thần Lâm đến chết không lui, ba trăm tuổi vẫn là thời kỳ cường thịnh. Người có ý định bám vào phủ Uy Ninh hầu thì vẫn còn phải hầu hạ tận tình khoảng trăm năm nữa.
Điều đáng nói là, suy nghĩ khoe khoang trước mặt tiểu huynh đệ vừa quen biết của Phong Minh đã thất bạn. Vì mặc dù Phong Việt đã dùng dụng lợi ích để "thuyết phục" Tiêu quản sự rồi, đã có thể tiến vào nội viện, nhưng vẫn không được coi trọng.
Bọn họ bị xếp đến bàn tiệc ngoài rìa nhất trong cả đại viện, vẫn là ở cạnh cửa.
Khương Vọng đi theo bọn họ, đơn giản chính là từ một cái cạnh cửa này đổi đến một cái cạnh cửa khác.
Chuyện này khiến cho trên mặt Phong Minh không nén được tức giận, hắn ta nhất thời không muốn nói gì nữa, chỉ râu rĩ uống liên tục vài chén rượu.
Ngược lại, Phong Việt lại cười tươi rói, còn chào hỏi mấy người ngồi cùng bàn, nhưng hiển nhiên là đối phương cũng biết thái độ của Uy Ninh hầu đối với Thanh Vân Đình nên đều tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Khương Vọng thành thật uống rượu cùng Phong Minh, quyết không tìm xui xẻo vào lúc này.
Nhưng vào những lúc thỉnh thoảng lại nâng bình rót rượu cho Phong Minh, ánh mắt của hắn cũng sẽ lướt qua phía trong sân.
Sân này cực kỳ rộng rãi, không cần nói cũng biết là xa hoa khí phái.
Người già đứng đầu cái bàn lớn ở giữa sân kia có lẽ chính là Uy Ninh hầu Tiêu Võ. Khác với trong tưởng tượng, lão ta không hề cao lớn dũng mãnh, mà thậm chí thân hình có chút gầy yếu, nhưng khi lão ta ngồi ở chỗ kia thì tự nhiên lại có một luồng khí thế khiến người khác không thể làm ngơ.
Còn người ngồi bên cạnh lão ta, rõ ràng là Mặc Kinh Vũ. Mặt nạ sắt màu đen vẫn đeo trên mặt, lúc hắn ta uống rượu, nó sẽ tự nhiên "di chuyển" mở ra một lỗ hổng, gần giống như chất liệu sắt thép nhưng lại di chuyển qua lại như nước chảy, nhìn rất thần kỳ.
Nhân vật như Mặc Kinh Vũ, bất luận là ở nơi nào cũng đều sẽ được tôn thành khách quý.
Ngay cả Uy Ninh hầu đứng ở tầng cao nhất của Ung Quốc cũng nói cười nhẹ nhàng, trò chuyện rất vui vẻ với hắn ta.
Người thần bí mang gương mặt của Trương Lâm Xuyên kia đã từng nói, ánh mắt cũng có trọng lượng.
Từ trước đến nay Khương Vọng luôn là người biết tiếp thu giáo huấn.
Vì vậy hắn chỉ nhìn một cái rồi lại thu tầm mắt về, cụng ly với Phong Minh sau đó ngửa đầu uống cạn.
Giờ phút này.
Mặc Kinh Vũ không còn nằm ngoài tầm với nữa.
Khương Vọng đã khấu khai hai phủ, tức là có được hai thần thông, vừa có hứa hẹn sẽ đạt được Thiên Phủ, Ngoại Lâu cảnh lại có bí pháp của Thất Tinh thánh lâu dự sẵn, quả thực là hắn có tư cách nói một tiếng rằng Thần Lâm thật sự không còn là nằm ngoài tầm với nữa.
Phong Minh lúc này không hề biết tùy tùng mới thu nhận của hắn ta đang nghĩ gì, nhìn gì, ở huyện Văn Khê, tùy tùng a dua nịnh hót hắn ta kiểu này không đếm xuể. Thực ra hắn ta cũng không quan tâm lắm.
Hắn ta căm hận sự nhục nhã mà hắn ta nhận được ở phủ Uy Ninh hầu, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, hắn ta không có tư cách để nổi giận.
Vì vậy hắn chỉ có thể uống rượuhết ly này đến ly khác.
Phong Việt cũng không quản hắn ta, trên mặt vẫn nở nụ người, niềm nổ nói chuyện với từng người một.
Sao ông ta có thể cười xán lạn như vậy được nhỉ?
Khương Vọng đang yên lặng cùng Phong Minh uống rượu bỗng nghĩ ra một điều —— mọi loại lạnh nhạt mà đường đường một tông thủ của Thanh Vần Đình phải chịu ở tiệc thọ của phủ Uy Ninh hầu cuối cùng đều rơi vào mắt Uy Ninh hầu.
Nếu như Phong Việt đến để chắp vá lại quan hệ, thì bất kỳ sự tức giận nào ông ta phải chịu vào lúc này đều không phải là nhận không.
Ông ta càng nhiệt tình, càng bị lạnh nhạt thì lại càng có thể khiến người ta hả giận.
Khương Vọng thâm nhắc nhở bản thân, đây là một con cáo giá bụng dạ thâm sâu, lúc đối mặt với ông ta phải hết sức cẩn thận.
Muốn thuận lợi chui vào Thanh Vân Đình để lấy được kiến trúc thất lạc của Vân Đính tiên cung thì không được phép lộ chút dấu vết nào trước mặt người này.