Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1102 - Chương 1102: Cả Tòa Náo Động

Chương 1102: Cả tòa náo động

Vào đúng lúc bữa tiệc đang linh đình thì bên ngoài chợt vang lên một tiếng truyền —— "Võ Công hầu tới chúc mừng!"

Khánh khứa nhất thời huyền náo.

Ngày thọ đản 300 tuổi của Uy Ninh hầu, người tới chúc mừng rất nhiều, nhưng không ai có được sức ảnh hưởng như này. Cho dù là thiên tài Mặc môn Mặc Kinh Vũ cũng có chút thua kém.

Có ai mà không biết Vũ Công hầu Tiết Minh Nghĩa là vị quan tài giỏi được coi trọng nhất của đương kim Ung Đế?

Một trận quốc chiến khiến cho tình thế của Ung Quốc xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Ung Quốc một công tám hầu, từ trước đến nay Anh Quốc công Bắc Cung Ngọc đều là người đứng đầu hiển nhiên. Đây đều là chức vị do công trạng trong quá khứ và thực lực lớn mạnh của hắn ta quyết định.

Nhưng xếp hạng của tám hầu lại có khác biệt.

Vào thời đại Hàn Ân, tuy Võ Công hầu Tiết Minh Nghĩa tài ba ngút trời, nhưng vì là người nhỏ tuổi nhất trong tám hầu nên luôn bị coi là nhân tài mới xuất hiện, triều đình và người dân đều cho rằng hắn ta có về non nớt, vị trí trong tám hầu là hàng cuối cùng.

Mà Uy Ninh hầu Tiêu Võ lại là cường giả Thần Lâm được tín nhiệm và có danh tiếng, làm trong hai phạm vi quân sự và chính trị ở Ung Quốc nhiều năm, thực lực mạnh, uy danh cao, thuộc vị trí hàng đầu trong tám hầu.

Hiện tại Hàn Ân đã chết, Hàn Húc cầm quyền.

Vào ngày mà Hàn Ân chết, Võ Công hầu Tiết Minh Nghĩa đã lập tức tiếp nhận cấm quân, giết chóc đến mức đầu người của phủ Thiên Mệnh lăn đều, máu rửa hoàng cung Ung Quốc, mạnh mẽ trấn áp thời cuộc.

Sau đó lại xông vào Lan An phủ, trực tiếp nghênh chiến thủy quân Thanh Giang Tống Hoành Giang. Cuối cùng liên thủ với Anh Quốc công Bắc Cung Ngọc đuổi liên quân Trang - Lạc ra khỏi biên giới Ung Quốc.

Tuy trong bản cáo bạch của quân đội, cuộc chiến này công đầu ghi tên Bắc Cung Ngọc, nhưng người có con mắt tỉnh đời đều có thể nhìn ra, sự ủng hộ của Bắc Cung Ngọc với Hàn Húc không đủ cương quyết. Làm công tước duy nhất của Ung Quốc, địa vị hiện tại của y vẫn tiếp tục vững chắc, nhưng sự nổi dậy của Tiết Minh Nghña lại cũng là chuyện không thể chống lại.

Cùng tham gia quốc chiến Trang - Ung, biểu hiện của Uy Ninh hầu Tiêu Võ trong chiến sự không có gì đáng để khen ngợi, lão ta mang theo ba vị Thần Lâm Hầu gia nhưng lại không thể giết chết Đỗ Như Hối. Khó tránh khỏi việc sẽ có lời ra tiếng vào, nói tứ hầu cùng chiến đấu đều chưa cố gắng hết sức, hưởng thụ lâu quá rồi nên ý chí chiến đấu cũng không còn nữa, không thể dốc sức vì quốc sự.

Ta được thì người mất, thời đại đã thay đổi cảnh ngộ cũng khác xưa.

Võ Công hầu của hiện tại, nếu không chưa thể nói là đệ nhất trong hàng hầu, thì cũng sàn sàn với Thừa Đức hầu Lý Ứng.

Có người lên thì có người xuống, thanh thế của Uy Ninh hầu đương nhiên là đang từ từ trượt xuống.

Thọ yến lần này của Tiêu Võ bày biện phô trương quá mức như vậy, thậm chí không biết đã dùng cách gì mà còn mời được cả Mặc Kinh Vũ tới, chuyện này không hẳn là không có nguyên nhân muốn lấy lại uy thế.

Loại thay đổi vị trí của sức ảnh hưởng này sẽ không hề biểu hiện rõ ràng ra, nhưng lại biểu hiện cụ thể ở nhiều mặt để mọi người biết.

Ví dụ như lúc thọ đản hai trăm tuổi của Uy Ninh hầu, Ung Đế còn đích thân tới nơi chúc mừng, nhưng lần thọ đản ba trăm tuổi này lại chỉ sai nội quan đưa một phần lễ.

Ví dụ như lúc này... Hạ nhân chỉ là báo một cái tên Tiết Minh Nghĩa.

Khách khứa tới chúc thọ Uy Ninh hầu ở đây lại đều ào ào đứng dậy nghênh tiếp, không ai dám ngồi yên!

Uy Ninh hầu còn chưa nói đón tiếp, Lại đã có người vội vã ngênh đón ra đến tận cửa.

Dù ngay cả Phong Minh đang có oán giận trong lòng, có ý đồ muốn say cũng vội vàng đứng lên. Đủ thấy hắn ta không hề say thật, đáy lòng vẫn tỉnh táo.

Khương Vọng đúng dậy theo đám người, lén nhìn Uy Ninh hầu, nhưng sắc mặt của lão ta cũng không biến đổi gì, nhưng bản thân việc sắc mặt không biến đổi này cũng đã nói rõ vấn đề.

Trong cả đại viện xa hoa, người duy nhất còn ngồi yên bất động chỉ có Uy Ninh hầu Tiêu Võ võ và Mặc Kinh Vũ bên cạnh lão ta.

Uy Ninh hầu là chủ nhân, đồng thời cũng là trưởng bối lớn tuổi, đương nhiên có thể ngồi yên. Còn Mặc Kinh Vũ bất luận là dựa vào Mặc môn hay Tần quốc, cũng đều không cần cho Võ Công hầu thể diện lắm.

Đương nhiên là chuyện hắn ta ngồi yên về cơ bản cũng là một kiểu bày tỏ thái độ. Đó là ủng hộ Uy Ninh hầu.

Hắn ta vốn không cần như thế, cứ coi như hắn ta đứng dậy nghênh tiếp, thì cũng không có ai thấy hắn ta hùa theo, mọi người sẽ chỉ cảm thấy hắn ta lễ phép chu toàn, hắn ta cũng không cần đắc tội bất kỳ người nào. Nhưng hắn ta vẫn làm như vậy.

Ý tứ phức tạp sau hành động này khiến người khác không thể không suy nghĩ sâu xa.

Giày quân đội đạp đất vang lên tiếng, Võ Công hầu oai hùng phi phàm bước bước lớn đi vào trong viện, người mặc giáp, mặt tươi cười: "Thọ đản ba trăm tuổi của Tiêu lão là ngày quan trọng như vậy. Tiết mỗ tới trễ, vẫn mong rộng lòng tha thứ!"

"Tới rồi thì không tính là trễ nữa. Ngược lại là lão phu đang tiếp đãi khách quý, không thể rời đi để nghênh tiếp, mong là Tiết hầu sẽ không lưu tâm mới phải" Tiêu Võ ngồi ngay ngắn trên ghế chính giữa, tay phải duỗi thẳng ra mời: "Mời ngồi bên này!"

Sớm đã có người để ra vị trí bên phải Tiêu Võ, chờ Tiết Minh Nghĩa nhập tiệc. Mặc Kinh Vũ ngồi ngay ngắn bên tay trái Tiêu Võ, không hề nói chuyện.

"Tiêu lão nói đùa rồi, nếu ngài đi ra nghênh tiếp thì ta nào dám nhập tiệc?"

Tiết Minh Nghĩa long hành hổ bộ, lập tức đi đến bàn chính, đi đến trước vị trí đã đặc biệt để trống ra cho hắn ta, nhưng chưa ngồi vào.

(0) 1fE#: mô tả dáng vẻ hơn hẳn người thường của bậc đế vương, bậc tướng lĩnh | dáng vẻ hiên ngang; diện mạo oai hùng Hắn ta giương mắt nhìn nhìn "bầu trời" liếc qua trăng sao được gọt đẽo từ châu khí kia, lại đảo mắt qua rượu ngon món ngon trong sân, nhất thời không hề nói chuyện.

Ngược lại, Tiêu Võ lại cũng không sợ gì cả, lão ta có địa vị như hiện tại là từ một đao một thương chém giết mà ra. Tất cả những hưởng thụ mà lão ta có đều là nên xứng đáng có được. Ngay cả Hàn Ân sống lại cũng không nói gì được. Huống chỉ chỉ là một Tiết Minh Nghĩa cùng hàng với lão ta.

"Sao thế?" Tiêu Võ nhìn hắn ta đang chậm chạp chưa ngồi xuống:

"Tiết hầu có gì chỉ giáo?"

"Sao dám?" Tiết Minh Nghĩa quay đầu, cười nói: "Tiết mỗ chỉ là cảm thấy, bản thân đi vào nơi phòng quý cảnh thịnh như này, hai tay mỗ lại trống trơn, thật sự có chút xấu hổ rồi."

"Ngươi là quý nhân, tới đây chính là khách quý, lời nói chính là âm thanh quý giá, mà ngồi thì chính là quà quý. Sao cần phải đưa vật bên ngoài tới chúc mừng?" Vào lúc này Mặc Kinh Vũ lên tiếng, âm thanh xuyên qua mặt nạ sắt màu đen, có một loại cảm giác giả đối nhàm chán: "Vẫn là mời ngồi đi"

Tiết Minh Nghĩa nhìn hắn ta, dường như chính là đang đợi hắn ta mở miệng, mỉm cười: "Cao nhân Mặc gia coi trọng ta như vậy, ta lại càng không nên không biết tốt xấu, tay không mà đến. Vẫn may là ta đã có chuẩn bị, Tiết gia cũng không phải là nhà không có lễ nghĩa."

Nói đến đây, tầm mắt hắn ta lại chuyển về chỗ Tiêu Võ, miệng nói: "Đưa lên!"

Giọng nói vừa dứt, cửa sân liền mở to.

Bốn viên giáp sĩ mang một người bị trói gô tiến vào trong sân.

Nhịp bước vững vàng, giáp và lá hòa âm.

Như hành quân, như xông trận, khí thế bức người.

Thế là cả tòa náo động!

Bình Luận (0)
Comment