Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1111 - Chương 1111: Chuyện Rất Quan Trọng

Chương 1111: Chuyện rất quan trọng

Trịnh Lão Tam vẫn nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ không mặt đó, không quay đầu lại: "Nhưng ngươi nghĩ lại thử, nếu để lão đại truy sát chúng ta, có phải rất vui không?"

"Ể!" Hai mắt Lý Lão Tứ sáng lên, dường như bắt đầu hứng thú.

"Được." Nữ tử đặt tay xuống bên cạnh chiếc mặt nạ, lựa chọn thỏa hiệp: "Biết là món đồ chơi của các ngươi, nên ta không động ?

đến.

Trịnh Lão Tam vẫn không buông thanh đao thép: "Ngươi vừa nói muốn bóc mặt"

Nữ nhân chống nạnh: "Bây giờ lão nương không muốn nữa!

Không được sao?"

Ánh mắt Trịnh Lão Tam vẫn rất gàn bướng: "Không được."

"Một lời nói ra bốn ngựa khó theo, nhất ngôn cửu đỉnh, một lời nói như đinh đóng cột, ngôn xuất tất hành, đáng giá ngàn vàng"

Lý Lão Tứ lên giọng bênh vực, chỉ là không có ăn khớp, phải nghĩ một lúc mới thốt ra một câu, không liền mạch.

TL.." Nữ tử xác định nhận thua, lấy từ trong hộp đựng đồ một thỏi vàng: "Ta xin lỗi, ta đền tiền"

Trịnh Lão Tam nhận lấy thỏi vàng, mới mỉm cười nói: "Được!"

"Tam ca, Tam ca" Lý Lão Tứ giương mắt nhìn hắn ta: "Đây là bồi thường cho hai chúng ta"

Trịnh Lão Tam miễn cưỡng xua tay: "Yên tâm, Tam ca sẽ không bạc đãi ngươi."

"Đồ ngốc!" Nữ tử không kìm được mắng.

"Ngươi mắng bọn ta!" Trịnh Lão Tam lập tức nghiêm túc nhìn nàng ta.

Nữ tử đành phải moi vàng ra tiếp.

Nàng ta là cường giả tu vi, vàng bạc đối với nàng ta mà nói cũng chẳng có giá trị gì, sở dĩ nàng ta mang theo bên mình nhiều như vậy, chẳng phải là bị hai tên dở hơi này ép sao. Hở tí là muốn đền tiền, không đền thì ta giết ngươi. Không mang theo một chút ngần lượng bên mình thì không được.

"Nói chuyện chính đi. Đại sự của các ngươi thế nào rồi?" Nữ tử moi hết tiền, bất mãn nói: "Lão đại nói các ngươi quá ham chơi, bảo ta đến phụ các ngươi."

Trịnh Lão Tam rất không phục: "Lúc đến hắn còn nói, lần này tin chúng ta có thể làm tốt"

Lý Lão Tứ hùa theo nói giúp: "Đúng vậy!"

"Dù sao cũng là đại sự của bọn ta." Trịnh Lão Tam nói.

".

Lý Lão Tứ nói tiếp: ".

Nói đoạn, bọn họ cùng trừng mắt nhìn nữ tử đó, cố gắng muốn trừng ra một lời giải thích.

Nữ tử khẽ ngẩng đầu lên, suy nghĩ rồi nói: "Có thể hắn quên rồi."

Lý do này trông có vẽ rất hoang đường, nhưng Trịnh Lão Tam và Lý Lão Tứ không hề ngại ngùng mà chấp nhận.

Rất hợp lý mà!

"Được thôi" Trịnh Lão Tam nói: "Chúng ta đang quan sát tình hình"

Lý Lão Tứ nói tiếp: "Tiến triển rất thuận lợi"

"Thế thì tốt..." Nữ tử u ám nói.

Lúc này Khương Vọng đang canh giữ bên ngoài phủ Uy Ninh Hầu, vốn không biết hắn đã vô tình chọc giận ai. Hắn cũng không rõ, hai người bị hắn dễ dàng treo ngược lên cây như thế đáng sợ đến nhường nào, cũng không biết, có một luồn sát khí đang đột ngột lặng lẽ biến mất.

Thế giới này nguy hiểm như thế, không ai có thể đảm bảo an toàn.

Hắn chỉ yên lặng canh giữ ở đó, không lơ là bất cứ giây phút nào để thăm dò nội phủ, đồng thời, chờ đợi Phong Minh đến.

Đêm khuya dài dăng dẳng, bình minh vẫn chưa ló dạng.

"Chúng ta đã nói rõ từ trước rồi, rõ ràng đã nói rõ rồi. Mấy trăm người trong cửa hàng đang chờ cứu mạng! Sao có thể quên được!"

"Hầu phủ thay đổi xoành xoạch như thế, làm sao phục chúng!"

"Các ngươi ức hiếp người như thế, Uy Ninh Hầu có biết không?"

"Tiêu gia, Tiêu gia, đừng vậy mà, đừng vậy mà, ta làm không đúng chỗ nào xin hãy nói cho ta biết, ta sửa, ta nhận lỗi, ta quỳ xuống với ngươi! Được không?"

Bịch!

Người đang cầu xin một cước đá văng ra xa, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Hắn ta vẫn đau đớn nói dông dài: "Không thể như thế, không thể như thế..."

"Cút!" Một người đàn ông vạm võ mặc kình trang đứng trước cửa hầu phủ, chắc là gia binh trong hầu phủ, chỉ vào người đó, giọng điệu hung dữ nói: "Còn làm ồn nữa, ta giết cả nhà ngươi!"

Giọng nói cầu xin van nài bỗng dưng im bặt, người quỳ trên đất đó nghiến răng nhẫn nhịn một lúc, rồi bình tĩnh lại, đứng dậy chậm rãi bỏ đi.

Khương Vọng từ xa xa nhìn lại, nhận ra được người đó.

Lúc ở thọ yến trong sân, Võ Công Hầu đột nhiên đến thăm hỏi, mọi người đều đứng dậy nghênh tiếp, có một số khách khứa còn sôt sắng tiễn hắn ta ra cửa, người này là một trong số đó.

Chắc là hành động đó đã đắc tội với phủ Uy Ninh Hầu, khiến những chuyện đã bàn bạc trước đó đều bị hủy hết.

Chi tiết cụ thể thì không thể nào biết được, nhưng nghĩ chắc đây là chuyện lớn có liên quan đến tính mạng của cửa hàng nơi người này làm việc. Cơ mà đối với gia nghiệp lớn như phủ Uy Ninh Hầu, có lẽ chỉ giống như đuổi một con chó, không liên quan, cũng không quan trọng.

Khương Vọng không lên tiếng, lặng lẽ đứng núp sâu vào trong màn đêm.

Có thể nói người bị đuổi đi này là tự làm tự chịu không? Có thể nói hắn ta ngu ngốc không nhìn rõ được tình thế không? Dù nói thế nào thì hắn ta cũng là đại diện cho cửa hàng mấy trăm người, so với một người bình thường, có thể coi là có chút của ăn của để. Nhưng trước mặt hai vị hầu gia công trạng hiển hách này, hắn ta là cái thá gì chứ?

Bỗng nhiên nghe đến tên Võ Công Hầu, hắn ta dám không vừa lăn vừa bò ra nghênh tiếp à?

Phủ Uy Ninh Hầu vì chút chuyện này mà thúc ép như thế.

Cái tên cao to giổ giọng uy hiếp đó chắc là gia binh của phủ Uy Ninh Hầu. Khương Vọng có thể nghe ra cái câu "giết cả nhà ngươi" vốn không phải chỉ là lời hăm dọa vớ vẩn, mà là những lời mang theo sát khí.

Chỉ thấy bộ dạng người đó bị dọa cho sợ thành ra thế này, thì có thể biết được sức thuyết phục của câu nói này rồi.

Chỉ cần một người nào đó bất kỳ trong phủ Uy Ninh Hầu, cũng có thể hở tí là giết cả nhà người ta?

Từ chuyện này có thể thấy, đối với phủ Uy Ninh Hầu mà nói, luật pháp của Ung quốc, giống như một trò đùa!

Một quy tắc không được các thế lực bảo vệ, thì sẽ hỗn loạn, rất đáng sợ, cũng sẽ không vững chắc. Bất luận là quốc gia hay là tông môn cũng đều như thế.

Khương Vọng lại nghĩ tới, Phong Việt mang theo lễ hậu đến chúc thọ và đền tội, kết quả lại đột nhiên bị giam giữ.

Hắn đương nhiên không có cảm tình gì với Phong Việt, cũng không hiểu tính cách của hắn ta. Nhưng chỉ nói chuyện này, Thanh Vân Đình là môn phái có thực lực mạnh nhất trong phủ Thuận An, phủ Uy Ninh Hầu nói hãm hại thì chính là hãm hại.

Cũng không chịu bịa ra lý do nào hay một chút, nói khó nghe hơn là, ngay cả tội chứng cũng không chịu ngụy tạo!

Nghĩ lại lúc đó ở Trì Vân Sơn, nơi truyền thừa lâu năm của Thanh Vân Đình, Tiêu Hùng nói tham gia là tham gia, còn trở thành người chủ đạo. Bất kể bên trong như thế nào, chí ít bề ngoài Trì Nguyệt vẫn xu nịnh Tiêu Hùng bằng mọi cách. Cho dù sức mạnh thật sự của Trì Nguyệt rõ ràng còn mạnh hơn Tiêu Hùng!

Bình Luận (0)
Comment