Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1112 - Chương 1112: Được Mất

Chương 1112: Được mất

Thanh Vân Đình không phải là hạng tầm thường, thậm chí còn là một cái tên nổi tiếng trong phủ Thuận An, cũng phải đối diện sự chèn ép, ức hiếp như thế, những người khác, những thế lực khác, không cần nghĩ cũng đủ biết.

Uy Ninh Hầu rất khinh thường luật pháp của Ung quốc, thẩm thấu vào tận xương cốt.

Ngay cả khi Ung quốc mới bị bại chiến, vừa mới thoát khỏi nguy cơ vong quốc, thọ yến của Uy Ninh Hầu cũng vẫn xa hoa lộng lẫy thế này.

Ung quốc không phải thiếu tiền, cũng không nhất thiết phải thắt lưng buộc bụng qua ngày, mà là trong hoàn cảnh khó khăn, thân là một trong những nhân vật có quyền thế nhất Ung quốc, lẽ nào không nên lấy mình làm gương, vượt qua khó khăn?

Con người lạnh lùng như Trang Cao Tiện cũng có thể chăm chỉ tằn tiện, sau khi kế vị đến nay, cung điện chưa từng lợp thêm một miếng ngói nào.

Suy cho cùng, Tiêu Võ cũng không muốn tự tạo vỏ bọc thanh cao cho mình.

Mấy kiểu thái độ này cũng không phải là một sớm một chiều.

Đều là những thói quen sót lại theo năm tháng, là tệ nạn của lịch sử.

Đây không phải là vấn đề của một mình Tiêu Võ.

Mấu chốt của vấn đề không phải là tại sao Tiêu Võ lại như thế này, mà là tại sao Tiêu Võ có thể như thế này.

Chính ngay lúc đó, Khương Vọng chứng kiến mọi thứ, đột nhiên hiểu ra tại sao Hàn Húc lại cải cách triều chính. Tại sao ngay thời khắc vừa thoát khỏi nguy cơ vong quốc thì đã cải cách mạnh mẽ như thế.

Thực sự Ung quốc trước đây đã vô cùng thối nát rồi. Đất nước có lịch sử lâu đời này, đã suy tàn theo năm tháng dài dằng dặc, dưới cái vỏ bọc hào nhoáng của nó, chính là máu thịt đã thối rữa.

Hàn Ân còn thao túng triều chính ngày nào, Ung quốc còn trượt xuống vực thẳm sâu không thấy đáy ngày đó.

Nghĩ đến đây, Khương Vọng đột nhiên khuếch rộng tầm nhìn, bao nhiêu chuyện vẫn còn chưa nghĩ thông, bỗng chốc như được khai sáng. Đánh giá tình hình chung từ khi cải cách chính trị Ung quốc, mọi thứ đều có một lời giải đáp mới.

Thọ yến của Tiêu Võ, Mặc Kinh Vũ cũng đến, có thể được coi là tranh thủ thế lực thủ cựu của Ung quốc đối với Mặc Môn, đương nhiên từ góc độ của Mặc Môn, có thể là một nhánh lực lượng khác trong nội bộ Mặc Môn bất mãn đối với Hàn Húc, gửi lời mời đến thế lực thủ cựu của Ung quốc.

Võ Công Hầu đột nhiên đến thăm hỏi, chính là để phá hủy mối quan hệ này.

Đại chiến đã kết thúc, những gì nên tính thì cũng đã sớm tính hết rồi, nhưng Hàn Húc vẫn án binh bất động, cho đến hôm nay mới phát giác ra gian tế của Tiều quốc.

Cuộc đụng độ trong thọ yến, là Võ Công hầu Tiết Minh Nghĩa đại diện Ung quân Hàn Húc bức cung Uy Ninh Hầu Tiêu Võ, Tiêu Võ cũng vì thế mà không thể không bày tỏ thái độ, tỏ rõ lập trường.

Nếu không như vậy, sợ là tội danh phản quốc cũng không thiếu phần ông ta đâu.

Thái độ của Uy Ninh Hầu, chính là một nhát dao cắt đứt liên hệ với nhánh thế lực phản đối Hàn Húc của Mặc Môn.

Có lẽ đây là lý do tại sao sau đó Mặc Kinh Vũ lại cụt hứng.

Chuyến này của hắn ta coi như uổng rồi.

Đối với việc giam giữ Phong Việt sau đó, Tiêu Võ có thể là để trút giận, hoặc chỉ là để tiếp tục kế hoạch trước đó, hoặc là... kiếm một khoản lời trước khi cuộc cải cách hoàn thành triệt để.

Thông tin thu được từ phủ Uy Ninh Hầu không đủ để đưa ra phán đoán chính xác. Nhưng dù lý do là gì, lòng ham muốn của ông ta đúng là khiến người ta rất kinh ngạc.

Cũng may là trước đó Khương Vọng đã thuật lại rất rõ cho Phong Minh rồi, nếu người này đủ thông minh, chắc chắn nên biết làm thế nào.

Cho dù người này không hiểu hay là không nỡ, Khương Vọng cũng không tổn thất gì. Hắn chỉ đứng một bên nhìn thôi. Oanh liệt hay là thê thảm, đều là chuyện của nhà người khác.

Tất nhiên, nếu chuyện này thuận lời thì mối quan hệ với bên Phong Việt sẽ càng tốt hơn, ông ta có được mối quan hệ với Hầu phủ này, thì sẽ càng tiện lợi hơn. Cho nên, tốt nhất là Phong Minh phải thông minh hơn một chút.

Đêm dài lặng lẽ trôi qua.

Trời vừa sáng, một đoàn xe to lớn từ xa chạy lại giống như một con rắn dài đang châm chậm bò tới, dần dần tiến đến phủ Uy Ninh Hầu. Chỉ từ vết bánh xe hằn rất sâu xuống dưới đất thì có thể nhận ra bên trong xe chứa biết bao nhiêu là thứ.

Phong Trì cưỡi một con ngựa cao to, dẫn đầu trước đoàn xe.

Màn đêm nhanh chóng xua đi, hắn ta trông phờ phạc đi rất nhiều, có một sự mệt mỏi khó mà che giấu không nên xuất hiện trên người của một tu sĩ siêu phàm. Nhưng vì đã hoàn thành đại sự, nên ánh mắt của hắn ta sáng hơn hẳn.

Hắn ta nhìn Khương Vọng ở bên đường, đối mắt nhìn nhau, xác nhận không có gì thay đổi bất ngờ, thì phi thân xuống ngựa, sải bước tới dưới tấm biển của phủ Uy Ninh Hầu, gõ vòng cửa.

Bước đi của hắn ta rất chắc chắn, tay cũng rất vững.

Chứng tỏ hắn ta rất quyết tâm.

Tiêu quản sự sớm đã nhận được tin kịp thời mở cửa, có chút kinh ngạc nhìn Phong Trì: "Ngươi đây là?"

Phong Minh của hôm nay cúi đầu thật thấp, không giống với dáng vẻ nổi cáu tự kiêu của ngày hôm qua.

Giọng nói của hắn ta vừa vang dội lại vừa khẩn thiết: "Nghe nói gian tế Tiêu quốc gián loạn Uy Ninh Hầu, người phủ Thuận An rất căm hận! Tuy Thanh Vân Đình thế yếu tài bạc, nhưng cũng có một trái tim yêu nước. Gia phụ Phong Việt, chính là Tông thủ Thanh Vân Đình, nhận hoàng ân, được quốc trạch. Sẵn sàng phân tán hết gia tài, hỗ trợ hầu gia xuất binh Tiêu quốc, bình định tây cảnh Đại Ung ta!"

Cũng không biết những lời nói này là bản thân hắn ta tự nghĩ, hay là nhờ người ta sửa văn, tóm lại nói rất là hùng hồn, tình chân ý thiết.

Tiêu quản sự chăm chăm nhìn hắn ta, không còn vẻ khinh thường trước đây nữa.

"Phong công tử, xin chờ một chút để ta đi thông báo một tiếng"

Ông ta nói xong xoay người trổ vào trong phủ.

"Giữ đất mất người, người đất đều mất. Giữ người mất đất người đất đều có." Đạo lý này rất nhiều người biết, nhưng không phải ai cũng có can đảm phân tán hết tài sản.

Mới hôm nay, Phong Minh trong suy nghĩ của ông ta cũng đã khác đi rất nhiều.

Phủ Uy Ninh Hầu giống như một con thú lớn đang há cái miệng máu me của nó, một hơi nuốt chửng hết những vật có giá trị mà đoàn xe đang vận chuyển, nuốt chửng cả da lẫn xương nhà họ Phong, cuối cùng chỉ nhổ ra một mình Phong Việt.

Bình Luận (0)
Comment