Trong quá khứ, dưới lớp về ngoài hào nhoáng của Ung quốc, có biết bao nhiêu con thú lớn như thế đang âm thầm gặm nhắm máu thịt của đất nước này? Người đứng đầu đất nước này không thể nào không nhìn thấy, càng không thể không rõ ràng. Thậm chí mỗi người bọn họ cũng đều bị vướng vào trong đó.
Nhưng Hàn Ân không quan tâm, Hàn Húc không chịu nỗi.
Ung quốc hoặc là dục hỏa trùng sinh, hoặc là sẽ suy vì bệnh tật.
Trước khi khoảnh khắc đó thực sự xảy đến, cũng không ai biết được cả. Có lẽ quốc gia đại sự không thể dùng đúng sai đơn giản để phán đoán, có lẽ bất luận là quyết định gì cũng có thể tìm được rất nhiều sự ủng hộ, rất nhiều lý do. Nhưng có lẽ, đúng sai nằm ở trong tim mỗi người.
Nó có thể rất đơn giản, nhưng không hề yếu ớt.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết đêm nay Phong Việt dằn vặt như thế nào. Người càng thông minh, thì càng dằn vặt. Sống chết hoàn toàn nằm trong tầm tay, ông ta bị kẹp ở giữa, không thể tự chủ, chỉ có thể chờ đợi số phận ghé đến.
Loại đau đớn đó dường như có thể ép một người đến phát điên.
Nhưng lúc Phong Việt đi ra khỏi hầu phủ thì tinh thần quắc thước, nét mặt tươi cười, xưng huynh gọi đệ với Tiêu quản sự, nhiệt tình chào tạm biệt. Hình như chỉ là bị phủ Uy Ninh Hầu nhiệt tình giữ lại, thế là làm khách trú một đêm. Của cải ông ta tích lũy nửa đời bay nhanh như gió.
Chỉ phần dưỡng khí này cũng đáng để Phong Minh học thêm mấy chục năm.
Cánh cửa hầu phủ dần dần khép lại, Phong Minh bước tới gặp cha mình. Khương Vọng lặng lẽ đi theo, bây giờ chính là thời cơ chiếm giữ trọng lượng bên cạnh cha con nhà họ Phong, hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, nhưng cũng không huyên tân đoạt chủ.
Lúc đến mang theo một đoàn xe đầy ắp, lúc đi lại hai tay trống không. Tích lũy bao năm của nhà họ Phong, phút chốc mất sạch trong một đêm.
Phong Minh buồn bực một hồi, giọng thương xót: "Chúng ta không còn gì nữa rồi."
"Không, chúng ta cái gì cũng có."
Phong Việt quay đầu lại dùng lực vỗ mạnh vào vai Phong Minh:
"Minh Nhi, trước đây ta luôn cảm thấy con không hiểu chuyện.
Bây giờ mới biết, là do vi phụ lơ là. Con đã trưởng thành rồi! Lần này con làm rất tốt! Lòng hiểu thảo đáng khen, sự thông minh đáng khen!"
Ánh mắt của Phong Minh bỗng chốc quét qua Khương Vọng, nhưng cuối cùng hắn ta cũng chấp nhận mà không hó hé một tiếng.
"Đây là bổn phận của con!" Hắn ta nói.
Trụ sở môn phái của Thanh Vân Đình nằm trên một ngọn núi cũng chẳng đồ sộ mấy, cách huyện Văn Khê hai mươi dặm về phía đông.
Cũng như các tổ chức khác trên mảnh đất này, họ phải tuân thủ theo pháp luật của Ung quốc.
Cảnh vật ở đây yên tĩnh, lầu các nối dài, tuy không thể bì được với Lăng Tiêu Các, nhưng cũng có khí khái riêng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Khương Vọng đã ở nơi này hơn nửa tháng rồi.
Mỗi ngày ngoại trừ tu hành, thì chính là lẽo đẽo theo sau Phong Minh, nghiêm túc diễn tốt vai tùy tùng của hắn ta. Giúp Phong Minh phô trương, bản thân thì tuyệt không nói toạc ra. Gặp chuyện gì, cũng đều tích cực đội nồi thay Phong Minh.
Trên dưới Thanh Vân Đình cũng chuyển đi không ít nơi, nhưng kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh Tiên Cung trước giờ vẫn chưa có tung tích.
Trong thời gian này, hắn vẫn tham dự khiêu chiến phúc địa vào 15 tháng Giêng, lại bị đánh xuống hạng thứ 40: Bát Thiết Sơn.
Ổ Luận Kiếm Đài hắn không tham gia quá nhiều trận chiến, tuy chiến đâu thắng đó, nhưng vẫn chưa lọt vào top 100 nội phủ cảnh.
Hắn cũng ít nói chuyện với Trọng Huyền Thắng hơn, bởi vì hắn đang cực khổ tu hành, phải tranh thủ thời gian, ít có thời gian nói chuyện. Lâm Tri cũng chẳng xảy ra chuyện gì khác, mọi thứ đều bình thường.
Đẽo giũa mấy lần với Tả Quang Thù, trong tình trạng không sử dụng thần thông và tạm phong bế Nội Phủ thứ hai, vẫn là nửa thắng nửa bại.
Mấy bộ Bạch Cốt bí thuật có được sau khi Minh Chúc bị đốt cháy đều đã được cống hiến hết cho Đài Diễn Đạo, đạt hơn mười ngàn điểm, nhưng cách lúc mở khóa tầng Bốn là ba mươi ngàn điểm Pháp thì vẫn còn một khoảng...
Những chuyện này chỉ chiếm một phần thời gian của hắn.
Nhưng mục đích quan trọng nhất, kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh Tiên Cung mà Khương Vọng vẫn luôn tìm kiếm vẫn chưa thể tìm thấy.
Trong hơn nửa tháng qua, những nơi mà bây giờ Phong Minh có quyền đi được, hắn cũng đã tìm cơ hội đi qua. Nhưng cũng không có thu hoạch gì.
So với Linh Không Điện và Vân Tiêu Các có được dễ dàng kia, Thanh Vân Đình thì tiêu tốn nhiều thời gian hơn rất nhiều.
Ung quốc vốn không phải là nơi để ở lâu, cho dù là tu hành ở đây, cũng không thể thoải mái được. Suy cho cùng, thân phận bây giờ của hắn chỉ là truyền nhân Đằng Long Cảnh. Phải chú ý mọi lúc, không được để lộ sức mạnh tu vi.
Phải tìm cách đi vào hạch tâm bí địa, đến mấy nơi như cấm địa môn phái xem thử... Khương Vọng nghĩ, trong lòng thầm cân nhắc.
Thân phận hiện tại của hắn là đệ tử nhập môn chính thức của Thanh Vân Đình, được Phong Việt xem trọng, thân thiết với Phong Minh, bản thân hắn lại có biểu hiện rất xuất sắc, chỉ nửa tháng ngắn ngủi mà gần như đã trở thành đệ tử cốt cán.
Nhưng thân phận này vẫn chưa đủ để cho hắn có thể tự do ra vào hạch tâm bí địa của Thanh Vân Đình.
Hơn nữa, dù có ở đây lâu hơn, thân phận của hắn cũng coi như là đến điểm cùng rồi. Không có hai họ Phong, Trì, phấn đấu đến đỉnh điểm cao nhất, thì hắn cũng chỉ là một tông thủ khác họ của Thanh Vân Đình. Bây giờ, vị tông thủ khác họ đó, vẫn còn rất trẻ...
Cách thông thường không hiệu quả, hắn cũng không có nhiều thời gian để "nỗ lực" ở cái nơi Thanh Vân Đình nhỏ bé này. Có thời gian, đợi hắn dựng được thánh lâu, trở thành cường giả Ngoại Lâu, rồi mới quay về đoạt lấy, nói không chừng sẽ nhanh hơn một chút.
Còn nếu như muốn mạo hiểm, thì phải cân nhắc kỹ sức mạnh của Thanh Vân Đình.
Phong Minh tự cho mình là danh môn đệ tử, tâm cao hơn trời, nhưng môn phái trong Ung quốc thật sự không có gì để khoe khoang cả. Thanh Vân Đình chẳng thể nào so bì được với mấy danh môn chân chính.
Nếu Thanh Vân Đình có một cường giả Thần Lâm, cũng không đến nỗi bị phủ Uy Ninh Hầu chèn ép đến mức như vậy.
Tông chủ Thanh Vân Đình chỉ là Ngoại Lâu đỉnh phong, tông thủ Phong Việt là Ngoại Lâu nhị cảnh, ngoài ra còn có ba vị tông thủ khác thì chắc cũng không hơn Ngoại Lâu cảnh. Cho nên tính toán đâu ra đấy, thì cả Thanh Vân Đình này cũng có tới năm cường giả Ngoại Lâu.
Từ biểu hiện tích cực của Phong Việt, có lẽ còn ít hơn. Bởi lẽ, ông ta tỏ ý nhắm đến vị trí này rất rõ ràng, chứng tỏ tu vi hiện giờ của ông ta cũng không thua kém mấy vị cao cấp ở Thanh Vân Đình.
Một khi bại lộ hành tích với năm cường giả Ngoại Lâu thì có thể trốn thoát được sao?