"Tùng Hải!" Một tiếng gọi trìu mến truyền lại từ phía xa, khiến Khương Vọng phải tạm thời gác lại suy nghĩ của mình.
Chỉ cần nghe giọng nói, thì đã biết người đến là ai.
Trì Lục trong tứ đại tông thủ của Thanh Vân Đình.
Trước đây có một lần, hắn cùng thảo luận kiếm thuật với các đệ tử Thanh Vân Đình.
Muốn được coi trọng ở một nơi xa lạ, không thể chỉ dựa vào những việc nịnh hót.
Phải thể hiện giá trị bản thân. Bày mưu tính kế giúp Phong Minh ở phủ Uy Ninh Hầu cũng là một cách thể hiện, nhưng công lao đó đều bị Phong Minh độc chiếm một mình, Thanh Vân Đình chẳng hề hay biết đến giá trị của "Vu Tùng Hải"
Thế nên khi thảo luận kiến thuật, hắn có ý bày tỏ một số ý kiến của mình, dễ dàng thuyết phục mấy đệ tử đang thảo luận cùng hắn, nhận được sự tôn trọng.
Nhưng không ngờ là, cuộc thảo luận này cuối cùng cũng truyền đến tai tông thủ Trì Lục này. Nghe nói trùng khớp với triết lý kiếm đạo của ông ta, khiến ông ta vô cùng vui mừng, từ đó cũng nhìn Khương Vọng bằng đôi mắt khác.
"Tông thủ đại nhân" Khương Vọng mỉm cười đi tới.
Dù trong lòng hắn có cảm nhận thế nào, một đệ tử Thanh Vân Đình, không thể không lễ phép cung kính với tông thủ được.
"Haizz, lão phu đã nói rồi, chúng ta là bạn vong niên, không cần phải đa lễ như vậy!"
Trì Lục chạc chừng năm mươi, thích mặc đại bào, tay áo dài tung bay, có một loại khí chất phóng đãng, không mấy lễ nghi cẩn trọng.
Ông ta từ trên núi xuống, nắm lấy tay Khương Vọng kéo sang một bên: "Chiêu kiếm thức lần trước, ngươi cùng ta nghiên cứu tiếp đi"
Đương nhiên Khương Vọng không muốn cùng ông ta nghiên cứu kiếm pháp gì cả, không phải Trì Lục không thông thạo kiếm thuật. Ngược lại, người này còn cực giỏi là đằng khác, ông ta rất biết cách tự mình ngộ ra, cũng có hướng dẫn nhất định cho kiếm đạo của Khương Vọng.
Nhưng Khương Vọng không thể tha hồ thể hiện ra hết sự hiểu biết của mình, phải chú ý đến tài "thiên phú" của mình mọi lúc mọi nơi, khống chế đến mức độ được Trì Lục khen ngợi, chứ không vượt qua trình độ của Tùng Hải. Vô cùng khó khăn.
Càng ở trước mặt các cao thủ kiếm đạo, càng khó che giấu.
Khương Vọng không muốn che giấu bản thân lâu như vậy, nhưng vì một câu nào đó vô tình phân tích kiêm đạo, thì bị Lục Trì tìm ra kẽ hở. Thời gian qua có thể tránh thì đều tránh rồi.
"Sư huynh Phong Minh lát nữa có chuyện tìm ta..." Khương Vọng cố ý khó xử nói.
"Đừng vội" Trì Lục không quay đầu lại: "Vừa nãy tới, ta đã sắp xếp hắn ta đi làm việc rồi, trong thời gian ngắn không làm phiền chúng ta được."
Khương Vọng:...
Quan hệ của hai mạch Phong, Trìrất kỳ lạ, hai bên cạnh tranh rất là rõ ràng, nhưng nhiều khi lại rất thân thiết. Có lẽ là do quan hệ thông gia nhiều năm.
Chẳng hạn như Trì Lục bảo làm chút chuyện gì đó, Phong Minh lại không thể không làm. Vốn chẳng phải vì thân phận tông thủ của Trì Lục, mà là vì ông ta là trưởng bối của Phong Minh, hai bên có quan hệ huyết thống.
Không thể từ chối, chỉ có thể đối mặt.
Lấy lại tỉnh thần tỉnh táo, hắn liều mình thảo luận kiếm thuật với Lục Trì một hồi, lại nhận được lời khen ngợi... Khương Vọng thở phào một hơi dài, chỉ cảm thấy cái này còn mệt hơn đấu kiếm một trận với người khác.
"Tài năng kiếm đạo của ngươi quả thật không tệ."
Ổ trên đỉnh núi thường xuyên lui tới, Trì Lục nhìn Khương Vọng đây vẻ tán thưởng, kinh ngạc vô cùng: "Tuy vẫn có chỗ chưa hiểu sâu lắm, nhưng cũng là bị giới hạn bởi thầy dạy, tầm nhìn chưa đủ rộng. Thiên phú của ngươi không giấu được, ta rất xem trọng tương lai sau này của ngươi."
"Tông thủ quá khen rồi" Trì Lục thỉnh thoảng để Khương Vọng tự nhiên một chút, nhưng Khương Vọng luôn tuân thủ tôn ti, lễ nghi đầy đủ.
"Kiếm thuật của người mới thật sự khiến vãn bối kinh ngạc, chỉ sợ kiếp này cũng khó mà theo kịp"
Trì Lục cười dè dặt, hiển nhiên ông ta cũng rất tự hào với kiếm pháp của mình.
Nhưng ông ta chợt thở dài: "Tiếc là không có con, những gì học được, không biết phải truyền dạy cho ai!"
Ông ta nhìn về phía Khương Vọng, đã ám chỉ rất rõ ràng.
Khương Vọng:...
Còn muốn ta gọi là cha sao? Một kiếm của ta ngươi sẽ mất ngay cái đó đó, ngươi tin không?
Hắn cảm thấy bất lực, nhưng ngoài mặt lại nói: "Tông thủ đại nhân đang độ tuổi xuân, nếu muốn giữ lại huyết mạch, chỉ cần tốn một chút thời gian, bảy tám đứa cũng chẳng thành vấn đề."
"Cả đời ta là người tu hành, sớm tối tranh giành, nào có thời gian vướng bận chuyện nhà?"
Trì Lục nghiêm mặt.
Khương Vọng vẫn ở đó giả ngốc, nhưng cũng không muốn làm chậm trễ thời gian nữa, ông ta nói thẳng vào vấn đẻ: "Tùng Hải, trải qua thời gian ở chung, chúng ta cũng hiểu nhau rất nhiều.
Ta có ý nhận ngươi làm nghĩa tử, không biết ngươi có sẵn lòng không?"
Khương Vọng đứng ở trong gió, có chút nhếch nhác.
Nếu hắn thực sự là Vu Tùng Hải, việc nhận Trì Lục là nghĩa phụ sẽ là một lối thoát cực kỳ tốt. Một người ngoài tham gia nửa chừng, lại nhảy một phát liền trở thành nòng cốt thực sự của Thanh Vân Đình.
Trong toàn bộ Thanh Vân Đình, dưới tông chủ, thì bốn vị tông thủ chính là cao nhất.
Trì Lục lại không có con nối dõi, từ nay về sau, địa vị của hắn và Phong Minh liền không phân cao thấp.
Nhưng vấn đề là Khương Vọng không phải là truyền nhân cuối cùng của Khê Vân kiếm tông bi thảm đó, cũng không phải là Vu Tùng Hải đáng thương còn đang bị mắc ket trong hang động chờ đợi Khương Vọng.
Hắn là thiên kiêu đương thời, đệ nhất Đằng Long của Tề quốc, tu sĩ Nội Phủ hai thân thông. Người cùng tuổi trong toàn bộ Ung quốc, hầu như không ai có thể dễ dàng thắng được hắn. Làm sao có thể yên vị ở trong một Thanh Vân Đình nho nhỏ và nhận một tu sĩ Ngoại Lâu làm nghĩa phụ được?
Nước cạn sao có thể vây giao long?
Thậm chí ngay cả bản thân Tông thủ Thanh Vân Đình Trì Lục này, nếu thực sự liều mạng chiến đấu, cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Nhưng nếu không đồng ý, ở trong Thanh Vân Đình, nếu bị một vị Tông thủ bắt đầu ngáng chân thì hắn sẽ chỉ cách tòa kiến trúc thất lạc đó càng ngày càng xa...