Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1124 - Chương 1124: Việc Này Cứ Giao Cho Ta!

Chương 1124: Việc này cứ giao cho ta!

Leng keng....

Binh khí rơi đầy đất.

Lãnh đạo của Thanh Vân Đình, trong bốn vị Tông thủ thì đến giờ đã bị giết chết chỉ còn lại đúng một người. Mà Tông thủ Phong Việt còn sót lại cũng đã từ bỏ phản kháng ngay từ đầu.

Lưng đã bị đập nát, dũng khí lại càng bị tàn phá hơn.

Người phụ nữ đeo mặt nạ vô diện này thực sự hung ác, thực sự tàn nhẫn.

Khi nói những cái quy củ này thì giọng nói, khí thế của nàng ta giống như không phải muốn trấn áp ai, mà chỉ để cho mình một lý do giết người thoải mái hơn thôi.

Không ai có thể nghi ngờ quyết tâm giết người của nàng ta. Ý chí chiến đấu vốn đã đang ở trên bở vực tan võ đã hoàn toàn tan rã.

Gió đêm thổi vù vù.

Giết người trong đêm sao sáng trăng thanh.

"A!" Những bỗng nhiên một hét thảm thiết vang lên, xuất hiện trong Thanh Vân Đình vừa mới lắng xuống có vẻ đặc biệt bất ngờ.

Nữ nhân đeo mặt nạ vô diện mạnh mẽ quay đầu nhìn lại.

Nam tử mắt đỏ vừa mới móc gì đó trong ngực tu sĩ ở đối diện lúng ta lúng túng giải thích: "Hắn ta vừa động đậy."

Trên tay của hắn đang cầm một trái tim hoàn chỉnh chảy máu đầm đìa.

Cuối cùng nữ nhân cũng không làm gì hắn ta, nàng ta quay trở lại, tiếp tục bài phát biểu hung ác của mình, kiểm soát tình hình:

"Rất tốt, có vẻ như chúng ta đã đạt được sự nhận thức chung!"

Nàng ta nói bằng giọng nói lạnh lùng: "Các người phải biết sợ hãi, nhưng không cần quá sợ! Bởi vì lão nương sẽ không giết sạch các ngươi đâu!"

"Này!" Đúng lúc này, Trịnh lão Tam đột nhiên gọi nàng ta một câu, rất nghiêm túc nói: "Chúng ta không phải đang đùa đâu, chuyện này rất quan trọng đấy."

Chuyện này?

Nữ nhân hiểu tính bọn họ nên đương nhiên biết rằng cái trên Trịnh Phì ngu ngốc này đang nói đến cái chuyện giữa hắn ta và Lý lão Tứ, ai đáng sợ hơn.

Cái tên béo chết tiệt này đang trả lại cho nàng ta cái câu nói trước đó — "Đừng chơi đùa nữa, chính sự quan trọng hơn!"

Cái loại đầu óc gì vậy!

Khí thế phải khổ cực lắm mới tạo ra được cứ như vậy mà bị cắt đứt liên tục, nữ nhân gần như tức giận đến nổ tung.

Nhưng mà tức giận với người đó thì... Cũng đâu có thể trút giận được đâu?

Đây cũng không phải là ngày đầu tiên biết bọn họ ngu ngốc.

Cố nén xúc động muốn cởi mặt nạ xuống, nữ nhân hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bỏ qua mấy đồng đội ngu ngốc hay làm hỏng việc nhiều hơn là thành công, tiếp tục hét lên: "Hiện tại, hãy nghe rõ từng câu mà ta nói, bởi vì nó hoàn toàn liên quan đến tính mạng của các ngươi!"

Nàng ta nhìn từ trái sang phải, từ từ dời tầm mắt sau khi xác nhận tất cả mọi người đều cảm nhận được sự uy hiếp.

Rồi mới nói tiếp: "Những người họ Trì và họ Phong bước ra trước, các ngươi tạm thời an toàn!"

Màn đêm ở sơn môn Thanh Vân Đình hoàn toàn yên tĩnh.

Sự im lặng vô cùng áp lực.

Không có ai nói chuyện, cũng không có ai nhúc nhích.

Dường như không ai đám tin rằng người đứng ra có thể được an toàn.

Ai sẽ tin vào lời hứa hẹn của một Nhân Ma? Ai đám tin chứ?

Nữ nhân đeo mặt nạ vô diện hai tay chống nạnh, dường như rất hài lòng với bầu không khí hiện tại.

Càng lo lắng, càng sợ hãi, thì nàng ta càng hài lòng.

"Ta rất thích việc bọn ngươi không nghe lời, bởi vì như vậy thì ta có giết nhiều người hơn!" Giọng nói của nàng ta đầy hoạt bát.

"Như vậy đi, ta sẽ đếm ba tiếng. Khi ta đếm đến ba, nếu như vẫn không có ai đứng ra, vậy thì ta sẽ bắt đầu giết người. Giết chết từng người từng người một. Ai chết trước ai chết sau, còn phải nhìn vào vận may!"

"Ta không quan tâm các ngươi có đồng ý hay không, cứ quyết định như vậy đi!"

Nàng ta vỗ tay một cái, trực tiếp bắt đầu đếm - "Một!"

"Hai!"

"Ta, ta là đệ tử họ Trì!"

Ba tiếng còn chưa đếm xong mà đã có người không thể chịu được áp lực, bất chấp mà đứng ra. Giọng nói bởi vì hoảng sợ mà bất giác yếu đi rất nhiều: "Ta họ Trì"

"Rất tốt!" Nữ nhân dường như rất vui vẻ.

"Đứng ở bên này!" Nàng ta duỗi ngón tay vẽ vòng tròn trong không khí: "Tất cả người mang hai họ Trì Phong đều đến bên này đứng đi. Nhanh chân một chút, ta có nhiệm vụ muốn giao cho các ngươi!"

"Không phải sợ. Sợ cái gì?" Nàng ta nói: "Nếu như ta muốn giết các ngươi, cần gì phải lựa ra các ngươi chứ. Có đúng không?"

Những lời này tương đối có tính logic, rõ ràng cũng có tính thuyết phục hơn.

Vì vậy, ngay lập tức đã có bốn người đứng ra. Trong bốn người này, có một người chính là lãnh đạo còn sống của Thanh Vân Đình, Tông thủ Phong Việt.

Ông ta kiên trì không làm con chim đầu đàn, không dám mạo hiểm, nhưng đã ngay lập tức hành động sau khi đánh giá được tình hình.

Dưới cục diện bất lợi, luôn phải cố gắng đưa ra lựa chọn có lợi nhất.

Ông ta bước ra khỏi hàng với vai trò thủ lĩnh, vì vậy sau ông ta có bảy tám đệ tử ở hai chỉ Phong Trì lục đục đi theo.

Nhưng mà có nhiều người vẫn còn đang do dự đấu tranh.

"Ngươi!"

Nữ nhân nhìn xung quanh và đưa tay chỉ Phong Việt: "Trước đó ta nghe bọn họ gọi... Ngươi là Tông thủ của Thanh Vân Đình đúng không?"

"Vâng vâng vâng" Phong Việt rất nghe lời gật đầu, chủ động bày tỏ sự nghe lời của mình: "Ta cũng mang họ Phong."

"Rất tốt." Nữ nhân gật đầu một lần nữa, để hiển thị sự khen ngợi, lời nói của nàng ta cũng chậm lại rất nhiều: "Nói vậy thì ngươi biết hết những người từ trên xuống dưới ở Thanh Vân Đình này?"

"Có quen biết một chút" Phong Việt tự tin nói: "Ta rất quen thuộc!"

"Ha! Đúng là không thể tốt hơn! Trong số đệ tử hai họ Phong Trì, có một số người khá nhút nhát, ta không muốn tự mình tìm, như vậy thì quá khổ cực rồi. Nữ nhân mà quá cực khổ sẽ rất dễ già..."

Nữ nhân đổi chủ đề một hồi, rồi lại chợt quay về: "Ngươi giúp ta chỉ ra bọn họ, có được không? Ta đang muốn xử lý một việc lớn, cần bọn họ hỗ trợ. Nhưng bây giờ vẫn thiếu người."

Phong Việt trả lời như đỉnh đóng cột: "Xin ngài yên tâm, việc này cứ giao cho ta!"

Tông môn rơi vào tình trạng bi thảm bị tiêu diệt, có về như hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của ông ta.

Giống như trong Uy Ninh hầu, cũng giống rất nhiều thời điểm trước đó, ông ta đều không yêu quý lòng tự trọng.

Sinh mạng còn quý giá hơn nhiều so với những tâm trạng rẻ mạt này.

Từ trước đây rất lâu, ông ta đã biết đạo lý này rồi.

Ông ta đi vào trong đám người.

"Ngươi! Ngươi! Ngươi!"

Các tu sĩ hai chỉ Phong, Trì lần lượt được chỉ ra, ông ta hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt cầu xin hoặc oán hận đó.

Tâm trạng của ai quan trọng, của ai không quan trọng, ông ta có thể biết rất rõ ràng.

"Tông thủ đại nhân!"

Ngay khi ông ta còn đang chọn lựa trong đâm người, một chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào ông ta bằng ánh mắt thâm trầm: "Vị tiên tử này muốn tất cả đệ tử của hai chỉ Phong Trì, vậy nhi tử của ngài đâu?"

Bình Luận (0)
Comment