Biểu tình của người trẻ tuổi đầy tức giận, ánh mắt tối tăm, rõ ràng là có một tình cảm rất sâu sắc với Tông môn, cho nên rất khinh thường hành vi của ông ta. Dùng những lời nói mang đây dũng khí và oán hận, đâm thẳng vào ông ta như một cái gươm.
"Tiên tử." Phong Việt còn chưa trả lời, nữ nhân đeo mặt nạ vô điện đột nhiên cười rộ lên: "Thiếu niên lang này có cái miệng thật là ngọt."
"Lại đây. ' Nàng ta vẫy vẫy tay: "Đến chỗ tỷ tỷ đi."
Đây là một thanh niên khá đẹp trai, nghe vậy thì đầy ngạc nhiên, y vốn chỉ vì không vừa lòng và quá tức giận mà dựa vào sự can đảm không biết lấy từ đâu, mượn cơ hội để thể hiện sự oán giận với Phong Việt, muốn lôi kéo nhi tử của đối phương cùng nhau xuống nước mà thôi.
Dựa vào cái gì mà vô số tu sĩ trong nhà chết trận, nhiều người đứng chờ đợi phán quyết ở nơi này, nhưng nhi tử của Tông thủ Phong Việt lại biến mất không thấy tăm hơi, lẩn trốn rất xa?
Nhưng không ngờ một câu tiên tử lại dẫn tới sự chú ý của nữ ma đầu đó.
Trời thấy đó, y không có bất kỳ suy nghĩ gì. Nhưng y cũng đâu có thể mở miệng gọi "nữ ma đầu đó" được?
Y đang rất sợ hãi, nhưng lại không đám không nghe lời, cho nên không thể làm gì khác hơn là lề mà lề mề đi đến chỗ đó.
Nhưng mà con đường dài có dài mấy cũng sẽ đến lúc đi hết thôi.
Cuối cùng y cũng đi đến trước mặt nữ ma đầu.
Nữ nhân đeo mặt nạ vô diện, cẩn thận nhìn y, giống như đang lựa chọn hàng hóa. Sau đó dùng một tay kéo y đến phía sau người:
"Cứ đứng ở nơi này đi, tỷ tỷ sẽ chăm sóc ngươi."
Chàng trai trẻ chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể như được thả lỏng ngay lập tức, cái cảm giác sợ hãi vẫn đè nén ở trong lòng đã nhanh chóng di chuyển, nhịp tim cũng buông lỏng. Hình như là...
an toàn rồi!
Không biết vì sao, hình như y đột nhiên không hận Phong Việt nữa.
Nhìn thấy người này dễ dàng nhận được sự ưu ái của nữ ma đầu, những đệ tử khác có mặt ở đây cũng không nhịn được mà có toan tính. Luồn cúi đương nhiên là xấu hổ, nhưng mà so với tính mạng thì...
"Vị nữ thần đại nhân này, ta thực sự cũng có lời muốn nói!" Một đệ tử nam chạy đến nịnh hót, cười rạng rỡ, tất cả những lời khen có thể được nghĩ ra trong đời đều vọt ra từ trong cổ họng.
Nhưng mới chỉ đi đến giữa đường.
Răng rắc!
Nữ nhân đeo mặt nạ vô diện đã dùng một tay xoay đầu hắn, mặc cho thi thể vô lực đổ xuống.
Trong miệng còn cười nhạo nói: "Lớn lên xấu xí như vậy, lại còn dám đến trêu chọc lão nương!"
Thân hình nàng ta thoắt một cái, lại đứng về chỗ cũ, thong thả ung dung nói: "Biết nói lời ngon tiếng ngọt là nhân tài, nhưng học nói lời ngon tiếng ngọt sẽ là đồ ngu. Nam nhân phải có một chút đặc biệt, những thứ rập khuôn theo kẻ khác sẽ khiến lão nương bực bội đấy!"
Có mấy đệ tử lớn lên có chút anh tuấn nghe vậy thì lập tức rút chân về.
Nữ ma đầu này hỉ nộ vô thường, cố gắng đến gần là quá nguy hiểm.
Phong Việt bị sai đi chọn đệ tử ở hai chi Phong, Trì. Trịnh Phì và Lý Sấu ngược lại lại không đấu tranh cho vấn đề ai đáng sợ hơn nữa, mỗi người ngồi xổm một bên, đầy hứng thú xem nữ nhân này phát huy, đôi khi còn châu đầu ghé tai, vui về thảo luận cái gì đó.
Một bộ dạng đàm tiếu việc nhà thật tốt, chỉ còn thiếu một bộ bát đũa ở trong tay mỗi người thôi.
Nhưng người trẻ tuổi có mắt màu đỏ vẫn đứng im, một thân một mình. Không nói chuyện, cũng không có biểu cảm, chỉ là trái tim ở trong bàn tay đã biến mất.
Mặt nạ không có ngũ quan trông có vẻ cực kỳ khủng khiếp khi đứng dưới bóng đêm. Nhưng lúc này giọng nói của nữ nhân lại dịu dàng, nàng ta quay lại nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đứng phía sau mình: "Vẫn là ngươi tốt. Ngươi tốt hơn nhiều so với bọn hắn.
Ngươi tên là gì?"
"Lương... Lương Cửu."
Lại có một vị đồng môn bị giết chết một cách đơn giản ở trước mặt, bị giết cứ như một con gà, không hề có khả năng phản kháng.
Nam tử trẻ tuổi có hơi run run, nhưng vẫn can đảm nói tiếp:
"Tiên tử tỷ tỷ, xưng hô như thế nào?"
"Nàng tên Yến Tử." Trịnh Phì đột nhiên nói tiếp.
"Hay, tên rất hay. ' Mặc dù Lương Cửu cũng không biết tên này hay ở chỗ nào, ở bên trong huyện Văn Khê hô một tiếng Yến Tử, chỉ sợ cũng sẽ có đến một trăm người đáp lại.
Nhưng mà nói ngọt sẽ không sai đâu.
"Ngươi cũng đừng gọi như vậy." "Yến Tử" nhìn y: "Cứ gọi ta tỷ tỷ là được rồi"
"Vâng. Tỷ tỷ." Lương Cửu vội vã đáp.
"Thật ngoan" Yến Tử dường như hơi cười, nàng ta lại quay đầu đối mặt với Phong Việt: "Vấn đề mà tiểu dã nhà ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không trả lời?"
Phong Việt không khẩn trương một chút nào, ngược lại còn ung dung nhìn Lương Cửu, kỳ quái nói: "Minh nhi nhà ta từ trước đến giờ đều có quan hệ tốt với ngươi, có lẽ ngươi nên biết hắn đến tiền tuyến ở dưới trướng Uy Ninh hầu đợi lệnh rồi chứ. Có phải do vừa nãy ngươi lo sợ quá cho nên quên mất không?"
Sơn môn vừa báo động, ông ta đã đoán được tình thế không mấy lạc quan, nên đã lập tức giao chìa khóa bảo vệ bí khố của họ Phong cho Phong Minh, cũng bảo Phong Minh trốn đi. Trước khi tại họa kéo đến, bọn họ đang ở trong phòng tối ở nhà mình để nghị sự, thảo luận rất lâu về vấn đề như tham gia tiền tuyến, tham gia dưới trướng Uy Ninh hầu. Sau khi chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy Phong Minh, ông ta mới dám nói dối trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa cũng không phải là ông ta đang giải thích cho nữ ma đầu gọi là Yến Tử kia, mà là trực tiếp hỏi Lương Cửu, cái kiểu ngôn từ như vậy đúng là có vài phần có thể tin được.
Nếu Lương Cửu là một người thông minh, thì nên mượn bộ dạng con lừa, nói một câu đúng là mình đã quên, vậy thì việc này sẽ được yên ổn bỏ qua. Bởi vì nếu nữ ma đầu này hỏi y Phong Minh ở nơi nào, y sẽ không trả lời được và tự dưng chọc rất nhiều nguy hiểm.
Ngoài ra, trong câu nói của ông ta còn thuận miệng nhắc đến Uy Ninh hầu, nhưng lại cố gắng không cậy vào danh của Uy Ninh hầu, không đến mức khiến cho đối phương phản cảm.
Nhưng nếu là người thực sự lo lắng về Uy Ninh hầu, cũng sẽ không bỏ qua điều này.
Chỉ cần một câu nói đơn giản như vậy, đã đủ để lộ ra vẻ đanh đá chua ngoa và lòng dạ của ông ta.
Phải nói rằng trước một tình thế trả lời nguy hiểm như vậy, ông ta đã cố gắng làm được tốt nhất những điều trong phạm vi năng lực rồi.
Nhưng có vẻ ông ta đã đánh giá cao lòng can đảm của Lương 2 Cửu.