Phúc họa khó lường như lời Diệp Lăng Tiêu nói, rốt cuộc có liên quan đến nó hay không?
Tạm thời bỏ qua những nghi vấn đôi với tiên cung, Khương Vọng cúi đầu nhìn lướt qua Phong Minh.
Trói buộc trên người đã sớm được cởi bỏ nhưng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn, không nói tiếng nào. Giống như bị dọa đến choáng váng.
"Chưa chết thì nói gì đi" Khương Vọng nhìn hắn ta nói.
Ánh mắt Phong Minh vốn đờ đẫn lúc này mới khôi phục một chút thần thái, giống như vừa sống lại.
"Thanh Vân Đình không sao chứ?" Hắn ta hỏi.
"Ngươi có thể hiểu như vậy" Khương Vọng nói.
Giọng nói của hắn rất lãnh đạm, không phải vì hiện tại hắn không cần dùng thân phận Vu Tùng Hải để tâng bốc Phong Minh nữa.
Mà là bởi, Phong Minh hiện tại, không còn tư cách sống trong lời nói dối nữa, hắn ta nhất định phải đối mặt với hiện thực.
Phong Minh khó khăn chuyển động mắt, nhìn Khương Vọng, trong mắt chứa mong đợi hỏi: "Cha ta trốn thoát không?"
"Lúc ngươi không đám nhìn đó, thi thể của cha ngươi đã bị nấu chảy rồi" Khương Vọng nói.
Lời này tàn khốc đến cỡ nào.
Không nhìn đến sự van cầu của hắn ta, cũng đập tan ảo tưởng đó.
Lôi hắn ta ra khỏi sự tự an ủi của mình, đẩy thẳng vào hiện thực tàn khốc.
Phong Minh há to miệng một lúc, dường như muốn khóc lớn.
Nhưng lại khóc không thành tiếng.
Hắn ta muốn khóc, nhưng rất kỳ quái lại không thể khóc được.
Khi đó hắn ta bị ném trên mặt đất, bất lực nhìn nhân ma thân hình mập mạp kia đi tới đi lui.
Hắn ta biết tên nhân ma kia đang ném một cỗ thi thể vào đỉnh lớn để nấu, hắn ta nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm, không dám liếc mắt nhìn tới.
Thi thể của cha hắn ta, chính là bị nấu lúc đó...
Ngay khi Thanh Vân Đình bị tập kích, cha hắn ta liền đoán được tình thế nguy cấp, giao chìa khóa bí khố cho hắn ta, bảo hắn ta phải trốn cho kỹ, chính mình lại đứng ra đối phó với nguy cơ.
Khi hắn ta thoải mái bị bắt đi như một đàn gia súc, tụ tập với những tu sĩ ở bãi đất trống, thì hắn nên biết, cha hắn ta đã không còn sống nữa rồi.
Nhưng mà hắn ta không dám đối mặt.
"Ta mạo hiểm cứu ngươi ra, không phải là để xem ngươi biểu diễn vẻ đau khổ" Khương Vọng lại lạnh lùng nói.
Phong Minh có chút mờ mịt nhìn Khương Vọng.
"Đứng lên!" Khương Vọng quát.
Phong Minh theo bản năng hơi run rẩy một chút, tay chống xuống mặt đất, cuối cùng bò dậy.
Hắn ta đáng thương nhìn Khương Vọng, giống như một con thú con yếu ớt vô lực.
Sự hung ác âm hiểm, kiêu ngạo, vui sướng thường ngày đã hoàn toàn biến mất.
"Tùng... Tùng Hải." Hắn ta thử dò xét kêu lên một tiếng.
Giống như một đứa bé không hề có chút năng lực tự vệ nào, đang thử kiểm tra tính an toàn của tình cảnh mà hắn ta đang ở.
Có lẽ giống như Trì Lục đã nói, mất đi sự che chở của cha hắn ta ~ Phong Việt, thì hắn ta chính là một phế vật vô dụng.
Có lẽ hắn ta đã phát hiện ra mục đích của Khương Vọng, đoán được Khương Vọng muốn tìm thứ gì. Thật ra hắn ta không hề ngu xuẩn, mà ngược lại, rất thông minh.
Hắn ta chỉ là quá yếu đuối mà thôi.
Được bảo vệ quá tốt, va vấp quá ít.
Bão táp cuốn qua, tùng xanh vẫn đứng hiên ngang, nhưng gỗ mục thì lại gãy nát.
Khương Vọng không để ý đến tiếng kêu gào này, chỉ nói: "Ngươi cầu xin ta cứu ngươi, cho nên ta cứu ngươi. Ta hy vọng ngươi suy nghĩ một chút, vì sao lúc ấy ngươi nhất định phải sống"
"Ta..." Phong Trì mấp máy môi, có lẽ không tìm được đáp án, cuối cùng hắn ta nói: "Ta rất cảm kích ngươi."
"Nếu như ngươi muốn cảm ơn ta, liền nhanh chóng lấy ra thứ có thể báo ơn cho ta, ta chờ ngươi đến cảm ơn ta. Nếu như ngươi muốn báo thù, kẻ hủy diệt Thanh Vân Đình là cửu đại nhân ma, bọn chúng cũng nên bị trả thù."
Khương Vọng nhạt nhẽo nói xong, liền xoay người.
Cứu Phong Minh, hắn đã hết lòng rồi, hắn không phải là Trì Lục, không có sở thích nhận con trai.
"Tùng Hải!" Phong Minh gọi hắn lại: "Ngươi đi đâu?"
"Đi đến nơi ta nên đi"
"Có thể mang ta theo không?" Phong Minh chần chờ nói, lại vội vã nói thêm: "Ta làm tùy tùng cho ngươi!"
"Một tông môn tốt đẹp nói không còn liền không còn, một quốc gia tốt đẹp nói diệt vong liền diệt vong. Thế giới này tàn khốc như vậy..." Khương Vọng hỏi ngược lại: "Ngươi có nguyện ý mang theo một gánh nặng không?"
Phong Minh cắn chặt môi, không hề lên tiếng.
"Ngươi mấy tuổi rồi?" Khương Vọng lại hỏi.
Đây dường như là một loại sỉ nhục. Nhưng Phong Minh cũng không có tư cách cự tuyệt trả lời.
"Tính cả tuổi mụ là hai mươi mốt" Hắn ta nói.
"Ta nhớ cha ngươi đã từng nói, lúc ông ta hai mươi mốt tuổi, đã khai thác ba đường thương lộ cho Thanh Vân Đình. Suy nghĩ cho kỹ, bát vàng mà ngươi ăn từ đâu mà có. Con đường mà ngươi nên đi, là gì"
Khương Vọng nói xong, lại bỗng nhiên nhớ đến gì đó, hỏi lại:
"Hôm nay là ngày tháng nào rồi?"
Phong Minh không biết hắn có ý gì, nhưng vẫn đáp: "Hình như là hai mươi tám tháng giêng"
Khương Vọng gật đầu, cất bước đi xa.
Là sinh nhật của ta à, cất bước đi xa.
Ở một bãi đất hoang không tên nào đó.
Vấn Tâm nhân ma Phương Hạc Linh dừng lại dựa lưng vào một thân cây đầy gai, lặng lẽ lau chùi chủy thủ, vết thương trên người cũng chẳng quan tâm.
Lý gầy ngồi xếp bằng trên cỏ, đang nhe răng trợn mắt, dùng một tay để băng bó cho tay còn lại.
Cách hắn ta không xa, Trịnh mập nằm ngửa trên mặt đất, trên người máu me be bét, thở dốc hồng hộc.
Hắn ta nằm một lúc, nghiêng đầu qua, thấy Yến Tử và Lương Cửu đang nắm tay nhau ngồi song song ở sườn núi nhỏ, không nhịn được nhổ một ngụm nước miếng lẫn thêm máu ra: "Má, đã đến Ị?
lúc này rồi mà còn mang theo một tên mặt trắng Lý gầy nghiến răng, chua chát nói: "Chạy trốn cũng giỏi lắm"
"A" Yến Tử cười lạnh một tiếng: "Niềm vui của mặt trắng, ngươi không hiểu được đâu"
So với những người khác, thì có thể nói nàng ta chẳng bị chút thương tổn gì.
Lương Cửu đang nắm chặt tay nàng ta, trên người cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Được Yến Tử mang theo trốn thoát, ngay cả một vết thương cũng không có, coi như may mắn.
Đương nhiên, nếu như không có Yến Tử... y là người Ung quốc trong sạch, vốn cũng chẳng cần phải trốn sự truy sát.