Lúc này sắc mặt y có chút khó chịu, nhưng lại rất nhanh miễn cưỡng cười cười. Bị giễu cợt, khinh thường cũng chẳng sao, dụ dỗ Yến Tử cho tốt mới là chuyện quan trọng. Bây giờ nếu y nói mình không có quan hệ gì với nhân ma thì cũng chẳng có ai tin tưởng. Có thể đoán được trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, y sẽ phải ở chung với đám nhân ma này.
Lời nói chẳng thể làm gì Yến Tử, Trịnh mập lại tức giận quay đầu đi, nhìn lên trời mắng một câu: "Diêu Khải chó chết, lão tử sớm muộn gì cũng chẻ hắn ta ra!"
"Xẻ thịt của hắn ta!" Lý gầy phụ họa.
"Ngươi nói có phải hắn ta thiếu đòn hay không?" Trịnh mập hùng hùng hổ hổ nói: "Chó chết, thường ngày thì thể hiện cho lắm vào, đến lúc chạy trốn thì chạy còn nhanh hơn cả chó. Người của Tiết Minh Nghĩa ở phủ Nam Hương, phủ Thuận An còn chưa đến đây, hắn ta ở phủ Hà Xương thì lại tới trước!"
"Quá mức thiếu đòn!" Lý gầy không chút chần chờ tỏ vẻ đồng ý.
Hắn ta không chỉ một mình đồng ý mà còn kêu gọi những người khác cũng đồng ý théo, trừng Lương Cửu một cái, nói: "Tam ca của ta nói có đúng hay không!"
"À, đúng, đúng" Lương Cửu vội vàng nói.
Yến Tử véo tay y, ý nói y đừng sợ.
"Cái tên phế vật kia! Vì sao không nói gì?" Lý gầy lại trừng Phương Hạc Linh đang đứng dựa vào thân cây.
Phương Hạc Linh ngẩng đầu, con ngươi đỏ như máu đảo vòng vòng.
"Đúng." Gã ta nói.
"Lý lão tứ!" Yến Tử hô.
"Haiz, chẳng ra gì" Lý gầy lắc đầu: "Làm như ta đang ức hiếp người ta không bằng. Lúc Diêu Khải cắn loạn, ta còn cứu gã ta một mạng."
"Không biết lớn nhỏ!" Trịnh mập bỗng nhiên nói: "Cái gì mà lão tứ với chẳng lão tứ, đó là Tứ ca của ngươi, biết chưa?"
""Á, đúng đúng" Lý gầy cũng phản ứng lại, không vui trừng Yến Tử: "Vì sao ngươi không tôn trọng ta chứ?"
"Sau này không được kêu tiểu Hạc như vậy nữa!" Yến Tử nói.
"Dựa vào cái gì?" Trịnh mập bỗng nhiên trừng mắt.
"Đúng vậy!" Lý gầy phụ họa.
Yến Tử buồn bực nói: "Tiểu Hạc và ta, lần này chẳng qua là giúp các ngươi mà thôi. Hai chúng ta chẳng được lợi gì, vậy mà các ngươi còn chưa biết đủ hả?"
"Chuyện này và chuyện gã ta là phế vật thì có liên quan gì đâu?"
Trịnh mập buồn bực nói.
"Đúng vậy, có liên quan gì đâu?" Lý gầy cũng hỏi.
Yến Tử giận đến mức giậm chân: "Đúng là hai tên khốn!"
Nhưng thật ra người bị soi mói là Phương Hạc Linh, từ đầu đến cuối không hề biểu lộ ra bất cứ thái độ gì, lại cúi đầu lau chùi chủy thủ của chính mình.
Lương Cửu không nói gì, y biết y cũng không có tư cách nói chen vào. Yến Tử nói là yêu thích y, nhưng lúc Trịnh mập mắng y là tên mặt trắng, Yến Tử cũng phụ họa theo. Còn lúc Lý gầy gọi nam nhân mắt đỏ như máu kia là phế vật thì Yến Tử liền lập tức ngăn cản.
Trong số bốn nhân ma này, tên mắt đỏ như máu kia chắc hẳn có địa vị thấp nhất. Nhưng dù vậy, trong lòng Yến Tử, gã ta cũng quan trọng hơn nhiều so với Lương Cửu y.
Gì mà yêu hay không yêu, thích hay không thích, Yến Tử có thể thuận miệng nói, nhưng chính y lại cần phải hiểu rõ, y cũng chẳng "được sủng ái" gì lắm.
Y chỉ lặng lẽ nghe đám người kia tranh cãi, muốn thử tìm hiểu rõ ràng tính cách của bọn họ, tìm được cách thức ở chung với bọn họ. Làm như vậy, có lẽ y cũng có thể được sống lâu hơn một chút.
Nói ít, làm nhiều, suy nghĩ nhiều.
Nhưng chỉ một chút sau, cuộc tranh cãi của đám nhân ma bỗng nhiên dừng lại.
Lương Cửu cảm giác Yến Tử thả lỏng tay y ra, cũng thấy Trịnh mập đang nằm co quắp trên mặt đất đứng thẳng lên, Lý gầy tay trái được bó thành cái bánh chưng cũng nhảy dựng lên, thế trận như sắp nghênh đón quân địch. Phương Hạc Linh đứng thẳng dậy, dừng lau chùi chủy thủ.
Y không biết xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng nhìn về phía tây.
Y không biết phía tây có gì. Nhưng dường như có một giọng nói đang nói với hắn... nhìn sang phía tây.
Cho nên y liền nhìn sang.
Trọng phạm vi tầm nhìn, có một người nam tử trung niên mặc quần áo văn sĩ chậm rãi đi đến, động tác thư thái, nhưng lại cực kỳ nhanh, bụi cỏ giống như mặt nước bị tách làm hai, không hề cản trở bước chân của ông ta.
Ông ta có ba chòm râu dài, khuôn mặt gầy, đôi mắt đặc biệt sáng, dường như có thể chiếu rọi lòng người.
Đợi đến khi tầm mắt của người này chuyển đến, Lương Cửu liền vội vàng cúi đầu.
Người có thể khiến cho Trịnh mập, Lý gây, Yến Tử đều đứng dậy nghênh đón, nếu như không phải đệ nhất nhân ma thì cũng là đệ nhị nhân ma.
Đám Trịnh mập đã mạnh như vậy, đáng sợ như vậy rồi, người này sẽ kinh khủng đến mức nào đây?
Nhưng dáng về nhìn qua rất bình thường. Trong lòng y cảm thấy khó hiểu.
"Toán Mệnh!" Trịnh mập lớn tiếng nói: "Nhanh tính cho ta một quẻ, xem đồ chơi của ta chạy đi đâu rồi?"
"Đừng vội, đừng vôi." Tính tình của nam nhân được gọi là "Toán Mệnh' dường như rất tốt, giọng nói cũng rất ôn hòa, vừa đi vừa hỏi: "Bình Hành Chi Huyết thế nào rồi?"
"Có rồi!" Trịnh mập nhếch miệng cười.
"Hai viên!" Lý gầy cười nói theo.
Nam nhân râu dài cũng cười nói: "Dùng chưa?"
"Ăn rồi!" Trịnh mập nói.
"Không ngon." Lý gầy nói.
"Cảm giác thế nào?" Nam nhân râu dài dừng bước, nhìn Trịnh mập: "Ác Báo hoàn của ngươi đã dùng hết chưa?"
Lương Cửu chú ý đến, lúc nam nhân này chỉ hỏi Trịnh mập, Lý gầy liền hiếm khi im lặng.
Trịnh mập cười đùa: "Ai họ Diêu cũng đều phải chịu!"
"Còn ngươi thì sao?" Nam nhân râu dài lại hỏi Lý gầy.
Lý gầy nghĩ một lúc mới đáp: "Hình như có một chút biến hóa, nhưng lại không thể nói rõ được. Ta cũng hơi mơ hồ."
"Không sao" Nam nhân râu dài nghe vậy liền cười, trong giọng nói cũng mang theo khích lệ: "Bảo vật mà thời cận cổ để lại, vốn cần có thời gian để phá vỡ. Ngay lúc Bình Hành Chỉ Huyết chân chính bình hành các ngươi, thì các ngươi liền lợi hại rồi!"
"Có thể lợi hại bằng lão đầu tử không?" Trịnh mập hưng phấn hỏi.
"Còn kém bao nhiêu?" Lý gầy hỏi theo.
Nam nhân râu dài không cười nổi, bất đắc dĩ thở dài: "Ta phải biết lão đầu tử lúc này mạnh đến cỡ nào đã"
"Tính đi!" Trịnh mập nói.
"Bói cho lão đầu tử một quẻ." Lý gây cũng khuyến khích.
Nam tử râu dài vuốt râu của mình, trên mặt vẫn cười dịu dàng, nhìn Trịnh mập nói: "Là ngươi xin ta tính sao?"
"Lão tứ" Trịnh mập quay đầu nhìn Lý gầy: "Ta mất máu nhiều quá, bây giờ có chút chóng mặt"
"Vậy thì tam ca nghỉ ngơi trước đi, thân thể quan trọng hơn" Lý gầy quan tâm nói.
Trịnh mập nghiêm túc nhìn hắn ta nói: "Ngươi đừng quên nhắc nhở Toán Mệnh, để ông ta tính xem món đồ chơi của chúng ta đi nơi nào rồi."
Giống như hắn ta đã chẳng còn nhìn thấy sự tồn tại của nam tử râu dài nữa.
"Được, ta sẽ không quên" Lý gầy phối hợp ăn ý.
Trịnh mập thật sự nằm xuống, khép lại hai mắt, ngủ ngáy.
Nam tử râu dài cũng không so đo, chỉ liếc Phương Hạc Linh một cái: "Thân thể còn chịu đựng được không?"
"Được" Phương Hạc Linh đáp ngắn gọn.