Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1158 - Chương 1158: Lão Thân Chỉ Là Lo Lắng...

Chương 1158: Lão thân chỉ là lo lắng...

Khương Vọng đi rồi, Khương Vô Ưu lại luyện kiếm pháp một lúc.

Kiếm thuật của nàng cũng ưu biệt vô cùng, có một Tinh Khí Thần độc nhất.

Nếu Khương Vọng vẫn còn ở đây, cũng muốn vỗ tay khen ngợi một phen.

Dừng việc luyện kiếm thuật, nàng mới giang hai cánh tay ra, thì thị nữ đã bắt đầu cởi võ phục của nàng ta xuống và thay cho nàng ta một bộ y phục rộng thùng thình hàng ngày.

Bà lão thu hồi bức tranh cho nàng ta lại lặng lẽ xuất hiện.

"Lão thân có một chuyện chưa rõ."

Y phục hàng ngày đã thay xong, Khương Vô Ứu sải chân dài bước ra ngoài: "Liên quan đến Thanh Dương Trấn Nam sao?"

Trông bà lão cũng không quá mất sức, bước đi tùy ý, dễ dàng đi theo phía sau: "Người này tư chất tài ba đương nhiên là thiên kiêu được lựa chọn, nhưng vẫn chưa thành Thần Lâm, chung quy tuổi thọ cũng không hơn trăm hai. Phía trước hắn còn một con đường rất dài phải đi, hắn ta ở giờ phút này không đáng để cung chủ phải trả cái giá như vừa nãy."

Bà ta dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh nói: "Quá không đáng giá."

Khương Vô Ưu vừa đi vừa nói: "Người như Khương Vọng, nếu ngươi làm một giao dịch với hắn, hắn sẽ chẳng bao giờ để cho ngươi chịu thiệt. Nếu ngươi làm bạn với hắn, dù phải liều mạng hắn cũng sẽ không để cho ngươi bị thiệt. Đây chính là chỗ khác nhau."

Nhưng bà lão vẫn không thể hiểu: "Với thực lực của hắn hiện tại, cho dù có là nhị phủ thần thông, thì coi như liều mạng cũng có thể làm được gì chứ? Hoa Anh Cung cũng đâu thiếu người liều mạng?"

Khương Vô Ưu thở dài: "Ma ma, bà đang sợ ta bị thua thiệt, làm một cuộc làm ăn lỗ vốn à"

Bà lão buồn bã nói: "Bao nhiêu tài nguyên của ngài đều trôi theo dòng nước, giống như họ Liễu..."

"Được rồi, ma ma, để ta nói thật với bà vậy!"

Khương Vô Ưu cắt đứt lời đề cập của bà lão, bất đắc dĩ nói: "Thật ra là trước kia đại huynh của ta đã từng đánh giá Khương Vọng, huynh ấy nói Khương Vọng đạo tâm như một, tiền đồ là không có giới hạn. Cho nên ta mới chắc chắn về tương lai của hắn như vậy.

Câu nói của Khương Vô Ưu vừa ra khỏi miệng.

Bà lão có sức mạnh sâu không lường được này lập tức đứng thẳng người, quay đầu nhìn trái nhìn phải, khí thế tăng vọt, vô cùng cảnh giác.

Bởi vì...

Đại huynh trong miệng Khương Vô Ưu, không phải là thái tử hiện tại, Khương Vô Hoa của Trường Nhạc cung.

Mà chính là người đang bị giam trong Thanh Thạch Cung... Phế thái tử Khương Vô Lượng!

Là nỗi đau không thể đụng vào trong lòng Tề đế hiện tại.

Năm đó, chính hắn ta là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự hủy diệt của Khô Vinh Viện, dẫn phát cái chết của Trọng Huyền Phù Đồ và gián tiếp thúc đẩy sự ra đời của Hung Đồ.

Mà cách đây không lâu, chỉ với dư âm ảnh hưởng sau bao nhiêu năm cũng đã phá vỡ Tụ Bảo thương hội lừng lẫy một thời.

Không phải do do bà lão quá lo lắng!

Sau khi bà liên tục quan sát xung quanh, mới quay lại nói với Khương Vô Ưu: "Vào lúc nhàn hạ ngài đến thăm vị kia, cũng là bổn phận nên làm, là nhân luân chỉ thường (1). Nhưng mà ngài đừng để những lời hắn nói ở trong lòng, tuyệt đối không nên đâu!"

(1) Nhân luân chỉ thường: luân lý làm người thông thường.

Bà lão vừa vội vừa sợ: "Lão thân không nên nói chuyện với cung chủ như vậy, nhưng từng chuyện một trong quá khứ đều rõ mồn một trước mắt. Cho dù bà lão này đã già khọm, nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn nhìn thấy mà phát hoảng. Ngài có thể thận trọng nhiều hơn một chút được không?

Khương Vô Ưu nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi bà, dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp để trấn an: "Ma ma, bà nhìn ta lớn lên từ nhỏ, muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, không cần phải giấu diếm""

"Nhưng mà." Nàng ta giải thích: "Những chuyện không có mục tiêu chung thì bản thân ta sẽ không để ý đến. Nhưng thứ nhất Khương Vọng không có có bất kỳ dây dưa rễ má nào với đại huynh, thứ hai, đại huynh chỉ thuận miệng đánh giá hắn sau khi nghe ta bắt đầu nhắc đến Khương Vọng thôi. Ta vốn xem trọng tương lai của Khương Vọng, đại huynh chỉ muốn giúp ta thêm chắc chắn hơn thôi. Ta đã sớm có một suy nghĩ, lại đúng lúc Khương Vọng vì có chuyện khó khăn mà tìm tới tận cửa, vậy thì cần gì phải do dự nữa?"

Bên trong các nếp nhăn sâu của bà lão vẫn có đầy sự lo lắng:

"Lão thân chỉ là lo lắng..."

"Người lo lắng đâu chỉ có mỗi bà đâu?" Khương Vô Ưu an ủi: "Mỗi một câu mà đại huynh nói với ta, sau khi trở về ta đều cân nhắc lại cùng với Mạc tiên sinh và xác nhận sẽ không tồn tại vấn đề gì. Những năm gần đây uy nghiêm của phụ hoàng ngày càng lớn, mặc đù là dạng nhân vật giống như đại huynh cũng không có đường phản kháng nào. Hắn ta bị giam nhiều năm như vậy mà cũng không có hành động gì nhiều. Mạng nhện, bụi bặm ở Thanh Thạch Cung đã đóng cả tảng dày rồi, có lẽ cũng đã thực sự cam chịu rồi."

Bà lão vẫn có chút lưỡng lự: "Tuy nói như vậy...

"Khô Vinh Viện bị hủy diệt, Trọng Huyền Phù Đồ cũng chết rồi, con trai của Phù Đồ rõ ràng đã có thù với hắn. Lúc này cái người ở trong Thanh Thạch Cung đó đã sớm là người cô đơn, lòng như tro tàn rồi."

Khương Vô Ưu nói tiếp: "Chuyện Hứa Phóng lần trước, ta cũng nghĩ rằng sẽ có sóng, nhưng thực tế thì đại huynh vẫn cứ im lặng mà nhận lấy. Ta còn cố ý chạm vào Trọng Huyền Thắng mà cũng không thấy có gì xảy ra. Từ đó có thể thấy được Thanh Thạch Cung đã trở thành một ao nước đọng rồi."

"Nếu cung chủ đã hiểu thì lão thân cũng sẽ không lo bò trắng răng nữa" Bà lão thi lễ một cái, rồi đứng im tại chỗ.

Còn Khương Vô Ưu thì tiếp tục đi lên phía trước.

Nàng ta một mình đi lên phía trước, rời khỏi võ đài này và bước trên con đường mòn hoa.

Trước mắt dường như lại xuất hiện gương mặt vĩnh viễn bình tĩnh đó.

"Đại huynh..."

Nàng ta thì thầm: "Ta cảnh giác huynh như vậy, nhưng cũng lại rất tin tưởng huynh"

Bình Luận (0)
Comment