Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1159 - Chương 1159: Tương Lai Của Bắc Nha

Chương 1159: Tương lai của Bắc Nha

Thành Bắc, Đô Thành Tuần Kiểm Phủ.

Vào ngày thứ ba sau khi quay về Lâm Tri, Khương Vọng mới tranh thủ được thời gian để đến đây phục mệnh.

Khi hắn rời khỏi Tề quốc, vẫn còn treo trên người nhiệm vụ truy bắt Địa Ngục Vô Môn, bởi vì công lao giúp đỡ Bộ Thần Nhạc Lãnh đuổi theo Địa Ngục Vô Môn Tần Quảng vương mà được tấn phong thanh bài bổ đầu tứ phẩm.

Thất Đại Diêm La của Địa Ngục Vô Môn vào Tề, vây giết Triệu Tuyên trong đô thành nhộn nhịp, náo động cả Đông Vực. Nhưng cũng đã phải trả một mức giá cực kỳ bi thảm, trong Thất Đại Diêm La, đã có năm Diêm La là Tống Đế vương, Biện Thành vương, Thái Sơn vương, Đô Thị vương, Bình Đẳng vương chết ở Tề quốc, chỉ có đúng Tần Quảng vương và Ngỗ Quan vương chạy trốn.

Địa Ngục Vô Môn vẫn chưa bị tiêu diệt thì việc thanh bài của Tề quốc tiếp tục truy đuổi cũng tự nhiên hợp tình hợp lí. Đây cũng là lý do hợp pháp để Khương Vọng có thể xuất cảnh, không chỉ có như vậy, khi hắn trở lại Lâm Tri phục mệnh, hắn còn có thể nhận được các khoản phụ cấp nhất định — bởi vì không có mối quan hệ thành quả nào, cho nên chỉ có thể nhận theo tỷ lệ tối thiểu cùng thời gian, nhưng cũng có được hơn chục viên đạo nguyên thạch.

Việc này cũng không phải nói Khương Vọng trở thành Thanh Dương Trấn Nam của Tề quốc thì không thể tùy ý rời cảnh, nhưng đi nơi nào, đi làm cái gì, cũng khó tránh khỏi có một vài vấn đề cần điều tra, tuy cũng không quá nhiều nghiêm ngặt, nhưng dù sao cũng phiền phức. Trên người mà treo nhiệm vụ của thanh bài bổ đầu thì có thể miễn được những phiền toái này.

Chức thanh bài tứ phẩm của hắn là Nhạc Lãnh thay hắn nhận, nên về mặt thủ tục không có vấn đề gì.

Cái gọi là phục mệnh vốn cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, không đến mức sẽ có người níu lấy hắn muốn yêu cầu thành quả của việc truy bắt Địa Ngục Vô Môn.

Đương nhiên, thanh bài bổ đầu Khương Vọng cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì, ở trên hồ sơ nhiệm vụ, có ghi lại hắn đã phát hiện ra dấu vết của Sở Giang Vương thuộc Địa Ngục Vô Môn ở một nơi được gọi là Đà Phong Sơn tại Trung Vực.

Đây là một chuyện thực hoàn toàn có thể xác nhận. Mặc dù trở ngại về thực lực, Khương Bộ đầu cũng không thể nắm chặt hành tung cụ thể của Sở Giang vương, nhưng một bổ đầu có tu vi một Nội Phủ mà có thể lần theo dấu vết của một cường giả đỉnh cấp Ngoại Lâu, phát hiện Diêm La của Địa Ngục Vô Môn, thật không uổng danh thanh bài này!

Được đám bổ đầu tâng bốc nhưng Khương Vọng cũng không coi là thật.

Cho dù ở bất cứ nơi nào thì cũng không thoát ra khỏi đạo lí đối nhân xử thế, sở dĩ, hắn được mọi người ca ngợi ở Đô Thành Tuần Kiểm Phủ có quyền lực cực lớn này đương nhiên không phải vì hắn có năng lực phá án trác tuyệt, khiến những kẻ giảo hoạt này tin phục. Mà là vì hắn đã chứng minh thiên phú cùng quan hệ hữu hảo giữa hắn và Trọng Huyền Thắng.

Có điều, khi đến Đô Thành Tuần Kiểm Phủ nhận chức và lãnh chút tiền trợ cấp, người này thì khen hắn mang đến làn gió tuổi trẻ cho Bộ Thần, người kia lại khen hắn là tương lai của Bắc Nha.

"Tương lai thực sự của Bắc Nha" đúng lúc đi qua bên cạnh.

"Khương huynh." Ánh mắt Trịnh Thương Minh rất phức tạp.

Nắm trước hắn ta bị Văn Liên Mục tính kế, chạy đi theo dõi điều tra Khương Vọng, cũng may là Khương Vọng cẩn thận, thả hắn ngay tại chỗ, không để Văn Liên Mục đạt được mục đích.

Hắn ta đi đến phủ Trấn Quốc Đại Nguyên Soái để đòi công đạo, lại rơi vào kế hoạch của người ta. Nhờ có Trọng Huyền Thắng nhắc nhở nên Đô úy Bắc Nha Trịnh Thế mới đúng lúc xuất hiện, cũng nhờ vậy mà hắn ta mới không trở thành tù nhân.

Nhưng niềm kiêu ngạo của hắn ta đã bị đập vỡ, không phải chỉ đơn giản bị đánh vào mặt, mà là bị Vương Di Ngô đẩy xuống đất đạp cho mấy phát.

Còn Khương Vọng thì ngược lại, một trận đánh bại Vương Di Ngô cùng cảnh, danh chấn Lâm Tri.

Hắn ta hẳn là nên cảm ơn Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng, nhưng lại vì một loại tâm lý khó tả mà vẫn chưa bao giờ chủ động đến cửa.

Văn Liên Mục dùng từ "khó chịu" để mô tả tính cách của hắn ta, có thế nói là rất chuẩn xác.

Cuối cùng vẫn là Trọng Huyền Thắng chủ động nói muốn một tấm thanh bài, dùng cái này để chấm dứt ân nghĩa hai bên, không để Trịnh Thế cứ mãi canh cánh trong lòng.

Sau đó, Trịnh Thế nhiều lần đề cập đến Trọng Huyền Thắng trước mặt Trịnh Thương Minh, còn ca ngợi vị đích tử này của Trọng Huyền gia không dứt miệng.

Cho dù là đối mặt với Khương Vọng hay là Trọng Huyền Thắng, Trịnh Thương Minh ngày xưa kiêu càng ngạo mạn đều khó tránh khỏi thua chị kém em.

Sau chuyện của Vương Di Ngô, hắn ta cũng coi như là bỏ xuống chút bướng binh, quả quyết rời khỏi quân, trở lại Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, muốn phát triển sự nghiệp tại nơi "nhà" mình có tiếng nói này.

Lúc này nhìn thấy Khương Vọng, tâm trạng hắn ta rất phức tạp, nhưng vẫn chủ động đến chào hỏi, cũng được coi như có chút tiến bộ.

Khương Vọng thoát thân hỏi mấy bổ đầu đang đứng xung quanh để làm quen với hắn: "Trịnh huynh phong thái vẫn y như trước"

"Gió đã ăn không ít, nhưng lại không gặt hái được mấy." Trịnh Thương Minh tự giễu cười một câu, nói xong liền hỏi lại: "Khương huynh trở về đây là để báo cáo công tác sao?"

"Ừ" Khương Vọng thở dài: "Đi ra ngoài đạo một vòng, cũng không thu hoạch được quá nhiều."

"Công việc của Tuần Kiểm Phủ nói chung là như vậy, nếu không phải vụ án quan trọng thì cũng không có nan đề gì, nhưng mà vụ án quan trọng như thế này, thà không gặp thì tốt hơn." Trịnh Thương Minh lại cảm thán một trận, nói tiếp: "Nếu Khương huynh đã chính thức nhận chức ở Tuần Kiểm Phủ, sau này nếu như có gì cần ta giúp một tay xin cứ nói."

Với tư cách là con trai độc nhất của Trịnh Thế, hắn ta đương nhiên có tư cách nói lời như vậy. Nhưng nếu đổi lại là hắn ta trước kia thì quả quyết sẽ không chịu cậy vào địa vị của Trịnh Thế.

Đây có lẽ là một loại trưởng thành.

Nhưng không biết là ở sâu trong nội tâm của hắn có chút tiếc nuối nào không?

Bình Luận (0)
Comment