Giống như lúc trước ở huyện thành Văn Khê, Khương Vọng thả bước trên từng con phố, góc hẻm của đảo Hải Môn.
Dù rằng trước đó đã xem hết tình báo có thể thu thập của quần đảo ven biển qua một lần, nhưng vẫn phải tận mắt chứng thực hết mọi thứ, mới có thể yên tâm chút nào.
Tìm cách cứu Trúc Bích Quỳnh gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, độ khó so với việc tìm về Thanh Vân đình không thể thể nào nói hết. Một trăm cái Thanh Vân đình cũng không lớn mạnh bằng Điếu Hải Lâu.
Cho nên Khương Vọng phải suy đi nghĩ lại, nhất định không thể để cho người cùng hắn vào cuộc chịu thiệt thòi.
"Khương đại nhân!" Lâm Hữu Tà không biết từ đâu chui ra, cười ha ha nói: "Đã đặt xong thượng phòng cho ngài, bây giờ ngài muốn về nghỉ ngơi hay là để sau?"
Khương Vọng không phải không nghĩ đến việc bỏ lại nàng giữa đường, rồi tự mình chuồn đi, nhưng nàng luôn có cách tìm được.
Cho đến giờ đã không cảm thấy ngạc nhiên.
"Nhỏ giọng!" Bỗng nhiên Khương Vọng khẽ mắng.
"Hả?" Lâm Hữu Tà hồ đồ không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Con phố này có vấn đề." Giọng nói của Khương Vọng cực kỳ nghiêm túc và căng thẳng: "Giữ bình tĩnh, đừng nhìn xung quanh"
Lâm Hữu Tà chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu. Dư quang đã tỉ mỉ quan sát trái phải.
Lúc đến đây, nàng đã nhìn sơ qua, với kinh nghiệm phá án nhiều năm, con đường này phải rất bình thường mới đúng, thật sự nhìn không ra là có vấn đề gì. Nhưng Khương Vọng căng thẳng như vậy, khó tránh nàng cũng hoài nghi phải chăng mình đã bỏ sót đâu đó rồi.
Khương Vọng chậm bước đi lên phía trước, sắc mặt như thường, chỉ động nhẹ bờ môi, đưa tiếng nói rót vào trong tai Lâm Hữu Tà:
"Hiện tại tách ra, ta về thẳng khách sạn. Ngươi ở lại quan sát cho cẩn thận, đừng bứt dây động rừng. Chủ yếu quan sát người thợ mỹ nghệ ở phía sau bên trái ngươi, cùng với phía trước bên phải tên đại hán ngồi uống rượu cạnh cửa sổ. Theo ta thấy, bọn họ rất có thể liên quan đến Vũ Nhất Dũ!"
Lâm Hữu Tà giữ thật bình tĩnh, giọng trả lời không che giấu được sự kinh ngạc: "Khương đại nhân tìm được manh mối nhanh như vậy?"
Thật ra nàng đang nghĩ là vậy mà Khương Vọng lại đang tìm manh mối thật?
Theo quan sát của nàng, Khương Vọng thật sự không để tâm đến vụ án Kim Châm Môn, đến quần đảo ven biển rõ là có mưu đồ khác. Cỡ lẽ vấn đề duy nhất đang suy nghĩ là làm sao để trốn khỏi nàng.
"Trong lúc thi hành công vụ, bớt nói những lời vô nghĩa." Khương Vọng mất kiên nhẫn trả lời: "Giờ chúng ta tách ra, không được để người khác nhìn ra có vấn đề. Ta về khách sạn chờ tin tức của ngươi... Đúng rồi, ngươi đặt phòng nào?"
Lâm Hữu Tà thành thật nói: "Phòng chữ Giáp số ba. Tên đăng ký là Tiểu Mộc"
"Được rồi." Khương Vọng thuận miệng trả lời: "Lần sau đăng ký tên, nhớ rõ là dùng Trương Lâm Xuyên."
"Hả?" Lâm Hữu Tà hoàn toàn không biết đây là chuyện gì.
"Làm theo là được."
Cuối cùng Khương Vọng gật đầu một cách kín đáo, rồi tự mình đi.
Chỉ để lại Lâm Hữu Tà trên con phố đảo vô danh của đảo Hải Môn, đi một vòng rồi lại một vòng, quan sát lại quan sát hai người vốn chẳng liên quan.
Ngay khi Lâm Hữu Tà nổi giận đùng đùng trở lại khách sạn Phúc Tinh, gõ cửa cộc cộc, thì Khương Vọng mới vừa kết thúc tu hành.
Kéo cửa ra, lập tức nhìn thấy vẻ mặt bực dọc của Lâm Hữu Tà.
"Khương đại nhân! Hai người mà ta tỉ mỉ điều tra đó vốn chẳng chút dính líu gì đến Vũ Nhất Dũ!" Nàng căm phẫn tột độ.
Khương Vọng duỗi cái lưng uể oải một cái, thờ ơ nói: "Ồ, phải vậy không? Ngươi đã tra kỹ càng rồi? Có sai sót chỗ nào hay không?"
Lâm Hữu Tà cắn răng nói: "Ta lấy danh dự Thanh bài mấy đời của Lâm gia ra cam đoan tuyệt đối không sai sót!"
"Được, vất vả cho ngươi rồi." Khương Vọng gật đầu an ủi: "Về nghỉ ngơi đi.
Lâm Hữu Tà trố hai mắt nhìn. Chỉ vậy?
Phán đoán không chút trình độ khiến Thanh bài ta lãng phí lượng lớn tinh lực, kết quả hoàn toàn chẳng liên quan đến vụ án. Họ Khương chỉ một câu như vậy mà ngay cả tự mình kiểm điểm cũng không có?
"Khương đại nhân." Lâm Hữu Tà cắn răng: "Ngài dắt khỉ đi dạo à?"
"Nói thế nào đây!" Khương Vọng rất là bất mãn: "Sao có thể nói như vậy!"
Lâm Hữu Tà hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại: "Khương đại nhân, ngài đeo Thanh bài phá án Tề quốc, chuyến đi này không phải chơi đùa, mà xác thực gánh vác trách nhiệm, thi hành nhiệm vụ. Ta là đồng đội, không phải địch nhân của ngài. Đây là tiền đề chuyến đi này, ta hi vọng ngài đừng hành động theo cảm tính"
Khương Vọng cũng rất bình tĩnh: "Ta lại hỏi ngươi, nhiệm vụ lần này ngươi ra biển là gì?"
"Giúp ngài bắt Vũ Nhất Dũ" Lâm Hữu Tà nói.
"Là phụ! Phụ ta bắt Vũ Nhất Dũ. Trên ấn văn đã viết rất rõ ràng, ngươi vẫn nhớ chức trách mình chứ? Gạt bỏ những đáp án sai lầm, vậy không phải sẽ cách đáp án chính xác ngày càng gần sao?"
Khương Vọng mất kiên nhẫn khua tay: "Ngươi lại đi tra người ở trong phòng trọ dưới lầu cho ta, cứ phát ra tiếng động kỳ lạ, ta hoài nghi bọn họ cũng liên quan vụ án!"
Lâm Hữu Tà:...
Nàng nén giận mà nhìn Khương Vọng: "Ngài từng nói ngài không phải người xấu"
Khương Vọng không nhượng bộ đối mặt với nàng: "Ngươi cũng đã nói, người tốt cũng sẽ làm chuyện xấu"
Phải nhịn, phải nhịn lại.
Lâm Hữu Tà hết lần này đến lần khác nói với mình là phải nhịn.
Hít sâu một hơi: "Rõ rồi."
Nàng nhìn Khương Vọng: "Vậy thuộc hạ xin cáo lui trước."
"Lui ra đi."
Khương Vọng vẫn giữ bộ dáng thờ ơ rất đáng hận đó, qua loa khua tay rồi dửng dưng đóng cửa phòng lại.
Hắn rất ít khi cố ý giày vò người thế này, chỉ mong Lâm Hữu Tà sớm tức hổn hển rời đi.
Sự thật chứng minh, Khương Vọng đã đánh giá thấp tính ngoan cường của Lâm Hữu Tà, hơn nữa cũng đánh giá thấp năng lượng của nàng...
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cộc cộc cộc, Lâm Hữu Tà lại tới gõ cửa.
Khương Vọng tràn đầy tỉnh thần, tâm trạng sảng khóa kéo cửa ra, dùng một trạng thái chuẩn bị đủ để đón tiếp khiêu chiến mới, cười mỉm nói: "Lâm bổ đầu, điều tra đến đâu rồi?"
Lâm Hữu Tà cũng cười: "Bản quan không có đi."
"Ô?" Khương Vọng cau mày nói: "Ngươi muốn kháng mệnh? Lâm bổ đầu, mọi người đều làm việc cho Đại Tề, chức trách ở đó, nghĩa bất dung từ. Nếu ngươi có thái độ thế này, ta chỉ đành để ngươi về Tề quốc."
"Ngài đã không còn ra lệnh cho ta được nữa rồi, Khương đại nhân"
Lâm Hữu Tà lấy ra một thẻ bài sắt, lắc lư trước mặt Khương Vọng: "Kẻ bất tài này tối hôm qua đã may mắn được thăng chức.
Thấy rồi chứ? Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, Tuần Kiểm Phó Sứ. Văn chức Tòng Tứ phẩm"
Nàng chú ý đến biểu cảm của Khương Vọng, cười thỏa mãn:
"Khương đại nhân! Giờ đây chúng ta đã cùng cấp."