Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1177 - Chương 1177: Thúy Phương La (1)

Chương 1177: Thúy Phương La (1)

Trịnh Thế, Đô Thành Tuần Kiểm Đô Úy, xét đến bậc quan cũng mới Tứ phẩm, đương nhiên quyền lực trên người nếu so ra thì còn lớn hơn rất nhiều quan viên Tam phẩm.

Trịnh Thế đồng thời kiêm luôn Đô Thành Tuần Kiểm Sứ, có thể thấy được cấp bậc của Tuần Kiểm Phó Sứ. Chức quan này không có quyền lực chính gì, bình thường đều chỉ tạm giữ chức. Nhưng dùng ở lúc này thì hiệu quả lại vô cùng thích đáng. Đúng lúc khiến Lâm Hữu Tà bổ đầu Thanh bài Ngũ phẩm giữ chức bậc ngang với Khương Vọng. Khiến Khương Vọng không thể lại chỉ đông chỉ tây như hôm qua, ép nàng rời khỏi.

Bởi vì chức bậc của bổ đầu Thanh bài, vốn là hơi thấp hơn so vớ những quan viên khác cùng bậc. Thanh bài Tứ phẩm và Tuần Kiểm Phó Sứ Tòng Tứ phẩm, vừa khéo không phân cao thấp.

Không cần nghiệm chứng độ đáng tin của thẻ bài sắt này.

Khiến người ta ngầm sợ hãi chính là, Lâm Hữu Tà chỉ dùng thời gian một đêm đã giải quyết được việc này. Đương nhiên, nội bộ Đô Thành Tuần Kiểm Phủ vẫn có chế độ giám sát, bằng không Lâm Hữu Tà đã trực tiếp mang Thanh bài Tứ phẩm. Chiến công và thực lực của nàng đều không đủ, cho nên chỉ dùng một cách lắc léo lấy chức vị rãnh rỗi Tuần Kiểm Phó Sứ này vào tay.

Khương Vọng cười nhạt một tiếng: "Mốc nối quan hệ, khiến người khác buồn nôn!"

Lâm Hữu Tà không muốn tranh cãi, cười ha ha nói: "Đúng vậy.

Có người một vụ án còn chưa có phá, thế mà đã trực tiếp cầm Thanh bài Tứ phẩm! Đây không phải đi cửa sau thì là gì? Thật sự vô sỉ không ai bằng! Khương đại nhân, ngài nói xem, loại người này có đáng hận hay không?"

"Quá khiến người ta khinh bỉ!"

Khương Vọng nghiêng người nhường lối vào cửa, mặt nghiêm túc nói: "Mời Tuần Kiểm Phó Sứ đại nhân nhanh chóng vào, liên quan tới Vũ Nhất Dũ, phản đồ Kim Châm Môn, bản quan vừa hay có một vài ý tưởng để phá án mạch suy, chúng ta đến nghiên cứu đôi chút"

Lâm Hữu Tà tự nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, hình như chẳng để sự làm khó trước đó ở trong lòng, cười nói: "Khương đại nhân có ý tưởng gì để phá án cứ việc nói ra, để ta học tập chút xem nào."

Khương Vọng cũng cười, lấy một quyển sổ mỏng ra từ bên trong hộp trữ vật, đặt ở trước mặt Lâm Hữu Tà: "Bản quan đã dốc tâm trù tính vì vụ án này, đương nhiên là có ý tưởng. Ô đây có một phần tài liệu liên quan đến Kim Châm Môn, Lâm bổ đầu đã từng xem tỉ mỉ qua?"

Độ Ách Kim Châm là căn nguyên lập tông của Kim Châm Môn, trong đó có ba thức bí châm. Xưa này chỉ truyền cho Môn chủ.

Sau khi Vũ Khứ Tật thành công trở về từ bí cảnh Thất Tinh, đã được xác định là Môn chủ Kim Châm Môn nhiệm kỳ sau.

Vũ Nhất Dũ vô vọng với vị trí Môn chủ, đưới cơn nóng giận tập kích Môn chủ Vũ Nhất Ngu, đánh cắp bí điển Độ Ách Kim Châm, đi xa ngoài biển.

Ba thức bí châm đó, cần dược liệu đặc biệt tẩy luyện, trong tình báo lúc Kim Châm Môn báo án, có ghi chép liên quan.

Từ điểm này có thể thấy được, sự tín nhiệm của những tông môn trên Tề quốc đối với Tề đình. Chung quy lại thì biết được những được liệu này, có khả năng rất lớn sẽ suy ngược ra được bí châm.

Đương nhiên, nói không chừng là Kim Châm Môn quá hận Vũ Nhất Dũ, đến mức vì để mang Vũ Nhất Dũ ra công lý, ngay cả bí truyền tông môn cũng bất chấp bí mật.

Bên trong những dược liệu này, có mấy vị tương đối hiếm thấy, như Khanh Linh Hoa, Thúy Phương La, Thu Điêu Bạch.

Tất cả các chợ dược liệu trên quần đảo ven biển, một năm chưa chắc có thể giao dịch mấy lần. Từ hướng đi những dược liệu này, rất có thể sẽ tìm được tung tích Vũ Nhất Dũ.

Vũ Nhất Dũ đánh cắp bí điển Độ Ách Kim Châm, không thể nào không học ba thức bí châm đó.

Đương nhiên, loại chuyện như tìm người này, thật ra trực tiếp nhờ Trọng Huyền Thắng hay Khương Vô Ưu phái người đến xử lý thì tiện hơn, hắn chỉ cần sau khi tìm thấy người thì đến tóm là được.

Nhưng bây giờ có Lâm Hữu Tà kè kè bên người hỏi đầu hỏi đuôi, hắn không thể không bày ra một cái biện pháp của chính mình.

Lâm Hữu Tà nhận lấy quyển sổ mỏng, tùy ý lật ra thì đã đoán được ý tưởng của Khương Vọng, không cầm được khẽ cười hai tiếng.

"Lâm bổ đầu có ý kiến khác?" Khương Vọng nhíu mày hỏi.

"Không có." Lâm Hữu Tà vẫn cười ha ha: "Khương bổ đầu nhìn xa trông rộng, cách này này thất sự tài tình!"

Mùi vị châm chọc dường như muốn tràn ra khỏi lời nói.

Khương Vọng rất không vui lòng: "Ngươi có ý kiến gì, chớ ngại nói thẳng. Cứ ăn nói mập mờ làm chỉ?"

"Ha! Ta chỉ hỏi một câu." Đầu ngón trỏ Lâm Hữu Tà gõ lên bàn một cái: "Vấn đề đơn giản như vậy, Khương đại nhân cũng có thể nghĩ ra được, Vũ Nhất Dũ sẽ nghĩ không ra sao? Việc như mua dược liệu này, gã tùy ý cho ít bạc, để một tên ăn mày đi mua hộ, vậy ngài đi đâu để tìm manh mối?"

Vị nữ bổ đầu này không có giống với sự khoan dung, không để bụng, cười là tiêu tan hận thù nàng đã biểu hiện ra bề ngoài. Một khi vừa có cơ hội liền chế giễu Khương Vọng.

Nói tới nói lui, cũng bắt đầu xem thường đầu óc của Khương Vọng.

Cái gì là Khương đại nhân cũng có thể nghĩ ra được?

Thật sự là trước đây Khương Vọng không để chuyện này ở trong lòng, chỉ là sau khi lên đảo, lâm thời tìm một cái ý tưởng, không trải qua đắn đo tỉ mỉ, khó tránh có sơ hở.

Nhưng lúc này, hắn chỉ cười nhạt một tiếng: "Lâm bổ đầu, ngươi đều nghĩ ra được, bản quan sẽ không nghĩ đến sao?"

"Trong lúc con ruồi không đầu là ngươi chạy đôn chạy đáo, tốn công vô ích, bản quan đã điều tra qua"

Khương đại nhân của chúng ta ung dung nói: "Khoan hãy nói đến Khanh Linh Hoa và Thu Điêu Bạch, mấy ngày trước đã từng có giao dịch, manh mối khó mà truy tra cội nguồn. Nhưng trong vòng một năm gần đây, quần đảo ven biển cũng chưa từng xuất hiện Thúy Phương La! Vũ Nhất Dũ mới có được bí điển Độ Ách Kim Châm, tuyệt nhiên chưa chuẩn bị kịp. Bản quan chỉ cần lấy một hạt Thúy Phương La ra, chắc chắn gã sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó gã tự mình cải trang đến cũng được, hay nhờ người mua cũng chẳng sao, chúng ta tìm hiểu nguồn gốc, còn sợ bắt không được người sao?"

Thật ra chỉ là Khương Vọng bởi vì cẩn thận mà vậy, lúc trước đi xem sét trên đảo, vì làm lấy lệ với Lâm Hữu Tà, theo thói quen cũng tra được hướng chảy của một vài dược liệu.

Lại ngay lúc này bị Lâm Hữu Tà chế giễu, lâm thời nghĩ ra cách lấp đầy sơ hở.

Nhưng biểu hiện của hắn rất sáng suốt và vững vàng, giống như đã chuẩn bị từ sớm, chỉ đợi đến Lâm Hữu Tà ra chiêu là đỡ.

Trong lời nói của Khương Vọng, đặc biệt là một đoạn nói nàng "Con ruồi không đầu chạy đôn chạy đáo" đó, thật sự chọc tức người khác.

Ta chạy đôn chạy đáo, tốn công vô ích, còn không phải bởi vì sự chỉ huy mù quáng của ngươi, cố ý gây khó dễ sao?

Bình Luận (0)
Comment