Lâm Hữu Tà âm thầm nghiến răng, trên mặt vẫn mỉm cười: "Nếu Khương đại nhân sớm đã có tính toán, vậy chúng ta cứ làm theo kế hoạch là được. Còn có gì đáng để thương lượng?"
Khương Vọng cũng giả bộ cười: "Lâm phó sứ, chẳng lẽ bản quan lại là người ôm công một mình sao? Vụ án này là chúng ta liên thủ phá, đương nhiên không thể chỉ có công lao của bản quan.
Thế này đi, bản quan đã định ra phương án, nắm vững đại cục.
Hiện tại mọi sự đã sẵn sàng, chỉ có thiếu một hạt Thúy Phương La. Thúy Phương La này, cứ do Lâm phó sứ phụ trách đi!"
Lâm Hữu Tà sững sỡ. Khoan nói đến vẻ mặt trước ngạo mạn sau cung kính của vị Khương đại nhân này.
Chỉ riêng cái kế hoạch này, dù cho có tính khả thi, nhưng cũng không phải quá giỏi giang. Chẳng qua chỉ là "Tấn công chỗ hiểm (1)", mấu chốt nhất chính là hạt Thúy Phương La tương đối khó được có được kia.
Nhưng Khương Vọng lại không chút xấu hổ giao việc này cho nàng...
(Gốc là công địch chỉ tất cứu: mang nghĩa tấn công ở chỗ vô cùng quan trọng mà địch không thể không né tránh hoặc ngăn cản Nàng rất muốn hỏi một tiếng, Khương đại nhân, hợp tác ra biển phá án, ngài chỉ xuất mỗi cái miệng sao?
Nhưng ngẫm lại, cũng là tự nàng cứ muốn đi theo phá án, thật sự là có giận cũng không biết trút ở đâu.
Nàng cố ý đi theo, cũng có mục đích của riêng mình, chung quy không thể phẩy tay áo bỏ đi.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lâm Hữu Tà vẫn nói: "Ta có thể chuẩn bị Thúy Phương La. Nhưng không biết Khương đại nhân chịu chỉ thứ gì vì nớ?"
"Chi thứ gì?" Khương Vọng thuận lý thành chương: "Chúng ta thân mang thanh bài, một lòng vì đất nước. Mọi cố gắng đều là để phá án, lẽ nào nhất định phải có được thứ gì sao?"
"Khương đại nhân không cần nói những lời này. Ngươi và ta đều biết rõ trong lòng" Lâm Hữu Tà nhìn hắn nói: "Ngươi đã không muốn bị ta quấy rầy đến thế, vậy ta cũng không quanh co với ngươi. Trong vòng hai ngày, ta sẽ chuẩn bị xong Thúy Phương La cho ngươi, nhưng ngươi cần phải nhận lời với ta một chuyện."
Khương Vọng cảnh giác: "Chuyện gì?"
"Mọi qua lại giữa ngươi và Trương Vịnh, nói hết từng chút một với ta trong một lần. Trừ chuyện này, thì ngươi không cần bỏ ra thứ gì nữa."
Quả nhiên là nhắm đến Trương Vịnh!
Dường như Khương Vọng nhớ lại ngay lập tức, ánh mắt cầu khẩn ở trên Vân Vụ Sơn kia.
Trương Vịnh là ai, hắn không biết. Trương Vịnh muốn làm cái gì, hắn cũng không rõ.
Lúc đó, chỉ là sự mềm lòng vô cớ của hắn, sau đó không có vạch trần.
Vậy bây giờ phải vạch trần sao?
Ngay khi đó, một lời đều không nói, nhưng sự im lặng đó, chẳng phải là một lời đồng ý ngầm sao.
Khương Vọng không tính thất hứa.
Nhưng vấn đề này của Lâm Hữu Tà, cũng ẩn chứa cạm bẫy.
Nếu như hắn đồng ý kể lại hết tất cả qua lại đã trải qua, vậy thì Trương Vịnh bại lộ hoàn toàn. Nếu như hắn từ chối thẳng thừng, vậy Lâm Hữu Tà cũng có thể dựa vào để kết luận, hắn chắc chắn biết gì đó, Trương Vịnh nhất định có vấn đề.
"Ngươi không sợ ta nói dối?" Khương Vọng hỏi.
Lâm Hữu Tà nhìn hắn: "Thật hay giả ta sẽ tự phán đoán. Hơn nữa, uy tín của Thanh Dương Trấn Nam, người ngươi khen ngợi, ta vẫn tin được."
Nàng nói như vô cùng tin tưởng đến vậy, nhưng trải qua khoảng thời gian này, Khương Vọng rất rõ nàng chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình, tin Khương Vọng không lừa được nàng.
Bổ đầu Thanh bài tựa như vô cùng bình tĩnh này, nhưng bên trong thật ra là một người hết sức cố chấp, có sự kiên định của riêng mình.
Khương Vọng lắc đầu: "Nhưng thật sự ta cũng chẳng có gì để nói, không muốn kiếm không một cái điều kiện của ngươi."
"Ngàn vàng khó mua sự vui về của ta." Lâm Hữu Tà cười ha ha:
"Ta vui lòng. Sao, thành giao không?"
"Nếu như Trương Vịnh có vấn đề, ngươi hẳn đi điều tra Trương Vịnh kỹ càng, tra hỏi y, điều tra người thân cận với y, chứ không phải quấn lấy ta không buông"
Khương Vọng nghiêm túc nói: "Chúng ta chỉ là vừa khéo đều đi ra từ trong bí cảnh Thiên Phủ, nói chuyện vài ba câu mà thôi.
Nếu như ngươi cứ phải nghi ngờ, vậy Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn, Vương Di Ngô cũng đều nên bị nghi ngờ. Sao ngươi không đi hỏi bọn họ?"
Lý Long Xuyên và Vương Di Ngô, ai cũng đều không tiện hỏi.
Người trước oai hùng kiêu căng, người sau thì lại ngang ngược.
Nếu dính dáng đến bọn họ, một khi không may sẽ xảy ra chuyện.
Tính tình Hứa Tượng Càn cũng chua ngoa có tiếng, mọi chuyện đều xem tâm tình, lúc tâm tình không tốt, mặt ai cũng không nhìn.
Còn có một Trọng Huyền Thắng chưa nhắc đến. Nếu muốn lôi kéo Trọng Huyền Thắng, vậy thì không bằng đi tìm Vương Di Ngô! Đứng chịu hai quyền, Vương Di Ngô còn có thể nói chút gì đó.
Thật sự, tính cho chính xác, trong những người thắng ở bí cảnh Thiên Phủ thắng lần đó, đúng thật là người có tính tình Khương Vọng tốt nhất, tiện để quấy rây nhất.
Nhưng Lâm Hữu Tà tìm đến Khương Vọng, cũng không phải bởi vì nguyên nhân này.
Nàng im lặng thật lâu, mới nói: "Giờ Trương Vịnh đã là người của Trường Sinh Cung, không có chứng cứ nhất định, ta không thể điều tra hắn"
"Không có chứng cứ thì không nên nghi ngờ lung tung, dễ vu oan người tốt." Khương Vọng súc tích nói.
"Vậy thay cách giao dịch khác."Lần này Lâm Hữu Tà lại từ bỏ rất dễ dàng, đung đưa đầu và nói: "Chuyện Trương Vịnh có thể bỏ qua, nhưng ngươi phải nói cho ta. Mục đích ngươi đến quần đảo ven biển là gì?"
Nàng hỏi rất nghiêm túc, giống như độ quan trọng của chuyện này, có thể ngang bằng với chuyện Trương Vịnh.
"Hình như ngươi rất hiếu kỳ về ta?" Khương Vọng hỏi.
"Có thể là do thiên phú phá án khiến ta thành như vậy? Vừa nhìn Khương Thanh Dương người liền biết là người có thể làm được việc lớn!" Lâm Hữu Tà cười: "Thế nào, ngươi bằng lòng nói không?"
Khương Vọng căng khóc miệng: "Còn có thể mục đích gì, phá án thôi!"
Lâm Hữu Tà trực tiếp đứng lên: "Vậy thì giao dịch hủy bỏ. Thúy Phương La, tự ngươi nghĩ cách. Trước khi ngươi bắt được Vũ Nhất Dũ, ta sẽ luôn đi theo ngươi. Khương đại nhân, đây là lựa chọn của ngươi."
"Đợi đã." Khương Vọng không thể không ngăn lại, nói: "Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi cần giữ bí mật, không được nói cho người thứ hai. Bởi vì chuyện này rất quan trọng đối với ta."
Lâm Hữu Tà ngừng thân hình đang đi ra ngoài lại, nhìn Khương Vọng: "Đương nhiên."
Đây là Lâm Hữu Tà trong nhà mấy đời Thanh bài, một khi có điều nghi ngờ thì không thể nào giấu được. Khương Vọng muốn quậy lớn đến vậy ở quần đảo ven biển, dù chỉ là công tác chuẩn bị trước cũng không thể thiếu để lại dấu vết, hắn tuyệt đối không nghi ngờ Lâm Hữu Tà không thể tra ra.
Mà lấy một thân tác phong, lại thế nào cũng sẽ không dựa vào thế lực bên ngoài Tề quốc.
Khương Vọng nghĩ rõ ràng, thở dài một hơi: "Ta muốn cứu một người, trước khi Điếu Hải Lâu tế hải"
Lâm Hữu Tà lắc đầu, cười khẽ nói: "Ta rất tin tưởng Khương đại nhân, nhưng dường như Khương đại nhân đang trêu đùa ta."
Ngữ khí của nàng biến thành không vui: "Vẫn cứ trêu đùa!"
Nhưng biểu cảm của Khương Vọng rất nghiêm túc: "Ta sẽ không lấy an nguy của bằng hữu ta ra nói đùa."
Ánh mắt của hắn trong trẻo, có thần, kiên định như vậy.
Thế là Lâm Hữu Tà thu nụ cười, ngữ khí cũng chậm lại.
"Vậy, ta biết rồi."