"Ta thấy ngươi chính là làm bộ đầu đã lâu, thấy người nào cũng là trọng phạm" Khương Vọng lạnh giọng trả lời.
Mặc dù trên mặt hắn chẳng thèm ngó tới nhưng trong lòng lại khẽ nhúc nhích.
Dương địa đã hoàn toàn quy thuận Tề quốc, A Sách này không có ở biên giới Tề quốc mà lại ở quần đảo ven biển, chẳng lẽ là không muốn trở thành người trong nước Dương của người Tề sao?
Cũng chính là cái gọi là dư nghiệt Dương quốc...
Hơn nữa biểu hiện vừa rồi của hắn ta quả thật cũng có chút vội vàng.
Lâm Hữu Tà cười lạnh một tiếng: "Nếu như là ở Tề quốc, loại người này chỉ cần chụp một cái là bắt được. Nhưng chuyện ở quần đảo ven biển lại không nằm trong phạm vi quyền hạn của l)
ta.
Khương Vọng bất mãn nhíu mày: "Ngươi độc đoán như vậy, bộ chưa từng bắt nhầm người sao?"
Lâm Hữu Tà đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hắn:
"Ngài cho rằng cái gì ngài cũng hiểu được sao? Khương đại nhân, không phải cứ đeo thanh bài thì trở thành thanh bài chân chính đâu!
Không đợi hắn trả lời, nàng lập tức dẫm bước chân nặng nề rời khỏi nơi này. Khương Vọng chỉ cảm thấy chẳng hiểu ra sao.
"Khương huynh, đã hỏi được rồi!"
Hiệu suất của Trọng Huyền Tín cực cao, vậy mà đã chạy về tới:
"Người vừa rồi đã hét mua Liệt Diệu Thạch, ra giá rất cao! Trong tay hắn ta có lẽ rất dư dả!"
Liệt Diệu Thạch à? Khương Vọng nhíu mày.
Nghe nói Liệt Diệu Thạch là mảnh vụn của mặt trời, giá cả đặc biệt cao.
A Sách không giống kẻ có tiền, Thiên Hạ Lâu cũng không phải tổ chức gì có thể kiếm ra tiền.
Cho nên tiền của hắn ta là từ đâu mà tới? Mua Liệt Diệu Thạch để làm gì?
Nhưng những nghi ngờ này chỉ xoay quanh ở trong lòng của Khương Vọng một hồi, chung quy cũng không có quan hệ gì tới hắn, không cần thiết phải suy nghĩ nhiều.
Thay vì quan tâm tới một tên A Sách không rõ nguồn gốc thì chỉ bằng suy nghĩ một chút vì sao Lâm Hữu Tà lại tức giận đi.
Dù sao Lâm Hữu Tà có khả năng can thiệp ở mức độ rất lớn tới hắn, xác thực sẽ ảnh hưởng tới hành động của hắn.
Một người ở dưới rất nhiều tình huống đều có thể kiềm chế tính tình nhưng dường như lại rất để ý đến cái điểm "độc đoán" mà Khương Vọng đánh giá nàng này, đặc biệt không thể chịu đựng được.
Là bởi vì cảm giác vinh dự của thanh bài gia truyền chăng?
Không thể chịu đựng được khi bị nghi ngờ về năng lực à? Hay là còn có ẩn tình gì khác?
Thời gian thoáng cái đã qua, cách hội đấu giá lần đó đã hai ngày vội vàng trôi qua.
Ở mặt phía Bắc đảo Hải Môn có một hòn đảo nhỏ, từ trên không trung nhìn xuống có hình dạng giống như cái rìu treo lên. Ban đầu nó được gọi thẳng là đảo Điếu Phủ (2), sau lại bởi vì chữ "phủ" rất hung cho nên mới đổi tên lại thành "Đắc Tiểu".
(2) Điếu Phủ: điếu là treo, phủ là rìu. Đắc Tiểu: có nghĩa là đốn được củi.
Lấy từ "Ngư đắc ngư tâm mãn ý túc, tiểu đắc tiểu nhãn tiếu mi thư" (3). Ý là lấy rìu đốn được củi, cảm thấy mỹ mãn. Gửi gắm mong ước về cuộc sống tốt đẹp của người dân trên đảo.
(3) Câu thơ lấy từ bài "Trầm túy đông phong - Ngư Phu (song điều)" của Hồ Chi Duật. Dịch thơ: người bắt cá bắt được cá thì vừa lòng thỏa ý, người đốn củi đốn được củi thì mặt mày hớn hở.
Trên hòn đảo này có ba môn phái nhỏ, mỗi môn phái đều chiếm cứ một phương, ngày thường ngược lại luôn tự mình chung sống yên ổn với nhau, ít khi có dậy sóng.
Một người đàn ông khoác áo choàng, dáng người trung bình vội vàng đi qua đường mòn cát bạc, đi tới một cái tiểu viện ở bên bờ biển.
Nơi này là địa bàn của Ngọc Thiểm Tông, còn cát bạc chính một trong những đặc sản của đảo Đắc Tiểu. Loại cát mịn màu bạc này tính chất râm mát, dùng cùng với đúc khí cục sẽ có hiệu quả hiếm lạ, hằng năm Liêm Thị ở phía Nam xa xôi đều sẽ tới đây mua một lượng lớn.
Căn tiểu viện này có thể lấy cát bạc trải đường, chủ nhân bên trong chắc chắn không hề tầm thường.
Cho đến khi tới trước viện, người đàn ông khoác áo choàng rõ ràng có hơi khẩn trương, đầu tiên hắn ta hoạt động cơ thể sơ qua một chút, để cho cơ thể thả lỏng. Ngay lúc đó, có chút bột phấn màu sáng ở giữa khe hở của ngón tay rơi xuống, im hơi lặng tiếng hòa thành một thể với hoàn cảnh.
Sau khi làm xong những chuẩn bị này, người nọ lại nhìn xung quanh một hồi rồi mới đưa tay lên gõ nhẹ cửa.
Kẽo... kẹt...
Cửa viện tự động mở ra, đằng sau cánh cửa cũng không có người nào đang chờ.
"Luân hồi có người nào quản hay không?" Người đàn ông mặc áo choàng lên tiếng, ném ra "tiếng lóng".
Vẫn không có ai trả lời lại.
Thế là người đàn ông mặc áo choàng lại cất bước đi vào bên trong, hắn ta vừa đi vừa ngó trái ngó phải.
Trong viện sạch bóng, đừng nói tới hoa cỏ cá trùng, ngay cả một cái bàn đá cũng không thấy. Liếc mắt nhìn lướt qua, hoàn toàn trống rỗng.
Cả viên hoàn toàn yên ắng.
Ngay cả tiếng thủy triều tới lui tựa hồ cũng xa xôi.
Loại yên lặng này vào lúc hắn ta sắp sửa bước vào nhà chính mới kết thúc. Đánh võ im lặng là một giọng nói khàn khàn thô ráp:
"Ngươi... là... ai?"
Chủ nhân của giọng nói dường như không hề có thói quen nói chuyện, tiếng nói phát ra rất không lưu loát.
Người đàn ông mặc áo choàng dùng một tay xốc áo choàng lên, lộ ra một gương mặt tướng mạo tao nhã hơn năm mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ tươi cười: "Là ta, Vũ Nhất Dũ! Ta và quý tổ chức đã từng hợp tác trước đó!"
Nếu như chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của Vũ Nhất Dũ thì khó mà tin được hắn ta lại có thể ra tay tàn độc với người sư huynh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lại càng không hề giống với một tên phản đồ.
Dáng vẻ thật sự lương thiện.
Giờ phút này hắn ta cũng không biết chủ nhân của viện này đang ở chỗ nào, cho nên lúc hắn ta nói chuyện vẫn còn tiếp tục nhìn ra xung quanh.
Bỗng nhiên một gương mặt âm u lạnh lẽo tiến gần tới trước mặt.
Vũ Nhất Dũ hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau kéo dài khoảng cách, đồng thời dời tầm mắt chếch đi: "Ta không có nhìn thấy gì cả"
Hắn ta không dám nhìn dung mạo thực sự của đối phương, sợ bị diệt khẩu, lại không dám đến gần đối phương, lo lắng bị công kích cho nên cả người có vẻ cực kỳ mất tự nhiên.
"Không quan trọng" Người có gương mặt âm u lạnh lẽo nói:
"Mặt... của... ta... không... quan... trọng."
"Không không không, rất quan trọng, Ngỗ Quan Vương đại nhân."
Vũ Nhất Dũ kích động nói: "Trừ khi ta thông qua xét duyệt của ngài rồi, trở thành người một nhà của Địa Ngục Vô Môn chúng l)
ta.
Liên hệ của hắn ta và Địa Ngục Vô Môn đã xuất hiện từ rất sớm.
Hắn ta đã từng chữa trị cho sát thủ của Địa Ngục Vô Môn, thậm chí đã từng chữa trị rất nhiều lần.