Đương nhiên đây cũng không phải chuyện mà Kim Châm Môn cho phép, một khi bị lộ ra cũng sẽ bị triều đình Tề quốc truy cứu trách nhiệm. Hắn ta vì ham lợi nhuận khổng lồ cho nên đã âm thầm lén lút tiếp nhận nhiệm vụ như vậy rất nhiều lần.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn ta cũng được coi như là lực lượng ẩn nấp đầu tiên của Địa Ngục Vô Môn ở trong biên giới Tề quốc. Nhưng mà chỉ có thể coi như lực lượng ở bên ngoài, không vào được hạch tâm.
Lần này tìm đến chính là vì gia nhập hạch tâm mà cố gắng. Hắn ta muốn trở thành một trong số những Diêm La của Địa Ngục Vô Môn, thay thế bổ sung cho mấy vị trí chức vụ vì tử vong mà bỏ trống kia.
Nếu như hắn ta trở thành một vị Diêm La nào đó thì đương nhiên có thể yên tâm nhìn thấy diện mạo chân thực của ngỗ quan Vương. Còn nếu như không, hắn ta lo lắng bản thân sẽ bị diệt khẩu.
Nhưng Vũ Nhất Dũ rõ ràng cũng không hiểu được, dựa theo những lời mà ngỗ quan Vương đã nói, mặt của ông ta cũng không quan trọng, những lời này là có ý gì?
Ngỗ quan Vương cũng không có ý muốn giải thích mà chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta: "Ngươi... nói... người... mình?"
Không hiểu sao Vũ Nhất Dũ lại cảm thấy ánh mắt kia rơi vào trên người của mình cứ giống như dã thú đang kiểm tra một loại đồ ăn nào đó, đang đánh giá xem chỗ nào hợp khẩu vị hơn.
Cảm giác này khiến cho hắn ta phải rùng mình một cái, nhanh chóng giải thích: "Ta đã nói với Tiểu Quỷ rồi, ta muốn gia nhập vào Địa Ngục Vô Môn chúng ta. Nàng ta nói địa vị của ngài ở trong quần đảo ven biển là cao nhất, bảo ta tới tìm ngài. Nàng ta nói đã báo cáo với ngài xong rồi."
"Tiểu Quỷ" tất nhiên là đại danh của một vị thủ lĩnh ngoại vụ nào đó của Địa Ngục Vô Môn, gần đây liên tục hoạt động ở quần đảo ven biển, trước đó nàng ta đã sớm liên hệ với Vũ Nhất Dũ.
Mà sau lần trước khi Ngỗ Quan Vương tự mình chạy trốn từ biên giới Tể quốc vẫn luôn đợi ở quần đảo ven biển, sợ là cũng có rất nhiều người không ngờ tới.
"Ô, ta... nhớ rồi..."
Ngỗ Quan Vương Mộc Mộc nói một câu, dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Chúng ta quả thực... thiếu người... trước đó đã chết...
hết một số"
Vũ Nhất Dũ ca tụng nói: "Có thể ám sát Lễ bộ đại phu của Tề quốc ở Lâm Tri, Địa Ngục Vô Môn chúng ta đã rất tài giỏi rồi!
Một chút tử thương không thể tránh khỏi. Với lại, cường giả giống như ngài đây không phải cũng bình yên vô sự đó sao?"
Hắn ta cố ý không nhìn tới gương mặt của Ngỗ Quan Vương, cũng không để ý tới biểu cảm chất phác ngay cả cơ mặt cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút của Ngỗ Quan Vương.
Nhưng giọng nói không hề gợn sóng của Ngỗ Quan Vương hắn ta vẫn nghe vào trong tai.
Ngỗ Quan Vương hoàn toàn không để ý tới nội dung hắn ta đang nói, chỉ nói: "Việc này... ta không thể... làm chủ"
Tay phải của ông ta duỗi thẳng ra, bàn tay kia tái nhợt đến mức không còn chút máu, mở ra ở trước mặt Vũ Nhất Dũ: "Một viên...
nguyên thạch"
"Hả? ÀI"
Vũ Nhất Dũ sửng sờ một chút, nhưng rất nhanh đã có phản ứng trở lại, từ trong hộp trữ vật tìm ra một viên nguyên thạch, dùng một cái túi tiền gói lại, đặt vào trong tay của Ngỗ Quan Vương.
Mặc dù đau lòng nhưng lại không dám do dự.
Đạo nguyên thạch là tiền tệ căn bản nhất của giới tu hành, nó chưa đựng một trăm viên đạo nguyên, vạn nguyên thạch thì chứa vạn viên đạo nguyên. Mà "nguyên" chính là căn bản, căn nguyên, là một triệu viên đạo nguyên gom góp vào trong một viên đá.
Một viên nguyên thạch bằng một trăm viên vạn nguyên thạch, cũng bằng với giá của một viên Khai Mạch Đan bậc Giáp.
Nếu như lấy cái này làm phí vào cửa để gia nhập Địa Ngục Vô Môn thì thật ra cũng không tính là đắt.
Nhưng mà... chưa từng nghe nói một tổ chức sát thủ nguy hiểm như vậy... lại còn muốn nộp phí vào cửa nữa sao?
Vũ Nhất Dũ cũng không tiếp tục duy trì nghi ngờ lâu. Bởi vì sau khi Ngỗ Quan Vương đưa tay thu nguyên thạch xong, quay người lại mười ngón tay nhanh chóng kháp động (4), vận chuyển đạo quyết, cuối cùng hai tay vỗ lại, kéo ra một quầng sáng màu trắng bạc ở trước người.
(4) Kháp động: động tác bấm đốt ngón tay.
Quầng sáng khẽ lay động một chút rồi mới ổn định trở lại, một gương mặt tuấn tú lập tức xuất hiện ở trên quầng sáng.
Mặc dù Vũ Nhất Dũ chưa từng gặp qua nhưng đã sớm biết là ai...
Địa Ngục Vô Môn, Tần Quảng Vương!
Toàn bộ Địa Ngục Vô Môn, trong số thập đại Diêm La chỉ có Tần Quảng Vương xếp hạng thứ nhất, cũng tức là thủ lĩnh của Địa Ngục Vô Môn, chưa bao giờ đeo mặt nạ, từ đầu đến cuối đều dùng mặt thật đi gặp người.
Y thậm chí chưa từng che giấu, một ngày nào đó y còn muốn giết ngược trở lại Hữu quốc.
Đương nhiên ngay cả Vũ Nhất Dũ bây giờ tiếp xúc quan sát, Ngỗ Quan Vương của Địa Ngục Vô Môn dường như cũng không thích đeo mặt nạ...
""Ngỗ Quan?"
Trên quầng sáng màu sáng bạc, Doãn Quan hơi nhíu mày.
"Hắn muốn." Ngỗ Quan Vương chỉ vào Vũ Nhất Dũ, nói không lưu loát: "Gia nhập... làm Diêm La. Tiểu Quỷ... đề cử"
Doãn Quan lập tức dịch chuyển ánh mắt.
Vũ Nhất Dũ nhanh chóng thay bằng biểu cảm tươi cười: "Tham kiến Tần Quảng Vương đại nhân!"
Lúc này hắn ta mới hiểu ra, Ngỗ Quan Vương cần một viên nguyên thạch kia đúng là để làm phí tổn đưa tin.
Này mà cũng cần thu phí? Lại còn đắt tới như vậy?
Như vậy thì cứ việc đi buôn bán đi, ngươi còn đi làm sát thủ để làm gì chứ! Hắn ta gào thét trong lòng.
Ngỗ Quan Vương vẫn cứ u ám đứng ở chỗ đó, không nói gì thêm, cũng không quan tâm đến tâm trạng của Vũ Nhất Dũ lẫn kết quả.
Ổ trong quần sáng màu trắng bạc, Doãn Quan nhìn Vũ Nhất Dũ nói: "Ngươi tự mình giới thiệu một chút đi"
"Ta và Địa Ngục Vô Môn của chúng ta đã có hợp tác từ trước." Vũ Nhất Dũ nhanh chóng nói: "Ta là Vũ Nhất Dũ trưởng lão của Kim Châm Môn, nhận được chân truyền của Kim Châm Môn. Môn chủ đời trước là sư phụ của ta, môn chủ hiện tại là sư huynh của ta. Sở trường của ta là về y thuật, có thể vì tổ chức của chúng H ta...
Doãn Quan ngắt lời hắn ta: "Vì sao ngươi lại muốn gia nhập vào chúng ta?"
Vũ Nhất Dũ dừng một hồi, cắn răng nói: "Kim Châm Môn đối xử không công bằng với ta!"
"Cái tên sư phụ quái quỷ kia cuả ta đã truyền Kim Châm Môn cho sư huynh xa xa không bằng ta"
"Còn sư huynh của ta ấy à? Lại đi truyền chức vị cho đồ đệ của hắn. Đó rõ ràng là một tên ngốc, lại còn là một kẻ vô dụng. Một đời rồi lại một đời vậy mà cứ như vậy truyền xuống"
"Còn ta thì sao? Ta thì sao chứ?"