Nhắc tới điều này, hắn ta rõ ràng cực kỳ tức giận.
"Ta đã cố gắng như vậy, trả giá nhiều như vậy, vì tông môn làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng ta được cái gì?"
"Nhẫn Độ Ách vĩnh viễn đều không có khả năng truyền lại cho ta, ta vĩnh viễn đều không được làm môn chủ."
Hắn ta dữ tợn nói: "Cho nên ta mới đi tập kích cái tên sư huynh ngu xuẩn kia của ta!"
Ánh sáng hung ác trong mắt hắn ta chợt lóe lên rồi lướt qua, tiếp tục quay lại nói: "Ta muốn gia nhập Địa Ngục Vô Môn bởi vì nơi này là một nơi công bằng, là một nơi chỉ nhìn tới thực lực và cống hiến. Trả giá cái gì thì thu hoạch được cái ấy. Làm chuyện bán mạng thì cần phải bán mạng để hồi báo. Không quan tâm đến những kẻ "vuốt râu vỗ ngựa" (5) kia, cũng không có lòng riêng hay ý nghĩ đen tối gì. Ta chỉ muốn có công bằng"
(5) Từ "vuốt râu" lấy từ tích một vị thừa tướng thời Bắc Tống (dưới thời hoàng đế Chân Tông trị vì) là Đinh Vị vì muốn nịnh nọt tể tướng đương thời Khấu Chuẩn nên đã chủ động vuốt hạt cơm dính trên râu cho ông ta và khen bộ râu của ông ta rất đẹp. "Võ ngựa": người dân Mông Cổ tự hào vì có ngựa hay, hễ ai có ngựa tốt thì những kẻ còn lại sẽ vỗ mông ngựa khen ngợi, ý chỉ sự xu nịnh. Cụm từ "vuốt râu vỗ ngựa" đi chung với nhau thường dùng để chỉ những kẻ nịnh bợ ưa nịnh nọt ton hót.
"Ngươi cần bảo hộ." Doãn Quan thẳng thừng đâm thủng ý định trong lòng hắn ta: "Ngươi muốn có được sự bảo hộ của Địa Ngục Vô Môn. Bởi vì ngươi đã phản bội sư môn, sẽ bị thanh bài của Tề quốc đuổi giết."
Vũ Nhất Dũ liếm bờ môi nứt nẻ: "Đối với Địa Ngục Vô Môn mà nói, đó cũng không phải là gánh nặng gì, không phải sao?"
"Đúng, thậm chí chúng ta còn giết người ở Lâm Tri"
Doãn Quan khẽ lắc đầu: "Nhưng đây cũng không phải là lý do"
Y nói thẳng: "Ngươi có thể gia nhập Địa Ngục Vô Môn nhưng vị trí Diêm La không có phần của ngươi đâu"
"Vì sao?" Vũ Nhất Dũ kích động chất vấn.
Nếu như không chiếm được vị trí Diêm La, vậy thì gia nhập Địa Ngục Vô Môn còn có nghĩa lý gì nữa chứ? Những thành viên bên ngoài này bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ sự sống, hắn ta muốn không phải là cái này. Hắn ta muốn chính là Địa Ngục Vô Môn giúp hắn ta tránh khỏi đuổi giết, giúp hắn ta đối phó những thanh bài của Tề quốc kia kìa.
Nhưng tiếng chất vấn vừa mới ra khỏi miệng, hắn ta rất nhanh đã ân hận: "Thật xin lỗi, không phải ta không tôn trọng ngài"
"Nhưng mà... không phải tổ chức của chúng ta bây giờ đang thiếu vị trí Diêm La sao? Ta là y tu, y tu Ngoại Lâu Cảnh! Nên có tư cách này mới đúng. Ta có thể vì tổ chức tạo ra cống hiến lớn lao! Có phải là vì ta phản bội môn phái không? Cho nên các ngài mới cảm thấy ta không trung thành đúng không?"
Hắn ta rõ ràng rất sốt ruột: "Đó là do Kim Châm Môn không cất nhắc ta, không phải vấn đề của ta!"
Doãn Quan cực kỳ kiên nhẫn chờ hắn ta nói xong rồi mới nói:
"Ngươi trung thành hay không trung thành không quan trọng.
Lòng người có mang oán hận hay không, oán hận ai cũng không quan trọng. Ta cũng không quan tâm ngươi là hạng người gì.
Ngươi tốt hay xấu cũng không quan trọng"
"Nhưng ngươi không đủ mạnh"
Đầu của y ở trong quầng sáng màu trắng bạc kia nói: "Ngươi vì thù hận của ngươi, oán giận của ngươi trả giá không đủ. Ô trên người ngươi, ta không nhìn thấy được thứ gì có thể chống đỡ cho ngươi đi được xa hơn."
"Ta không biết." Vũ Nhất Dũ lắc đầu: "Ta không biết ngài đang nói đến cái gì, cái thứ chống đố gì đó... là cái gì? Ta thật sự tôn trọng ngài, ngài rất mạnh mẽ. Nhưng ta cũng không phải quá yếu, ta còn mạnh hơn cả sư huynh của ta. Ta rất ưu tú!"
Doãn Quan đương nhiên không có hứng thú giải thích nghi ngờ cho hắn ta, chỉ nói: "Đề tài này tới đây chấm dứt"
Giọng nói của y cũng không nặng, nhưng đủ để làm cho tất cả những người nghe thấy giọng nói này ở trong đó đồng ý.
Trong quầng sáng màu trắng bạc, Doãn Quan lại nhìn về phía Ngỗ Quan Vương: "Ngỗ Quan, không nên động tới hắn. Chúng ta cũng không phải giặc cướp."
Nói xong câu đó, gương mặt của y mới hoàn toàn biến mất, quầng sáng màu trắng bạc kia cũng theo đó tán đi.
Vũ Nhất Vũ lập tức hồn xiêu phách lạc.
Hắn ta hiểu đây đã là quyết định cuối cùng của Địa Ngục Vô Môn. Doãn Quan không thể nghi ngờ đang nắm quyền lực cao nhất của tổ chức sát thủ này.
Thậm chí có thể nói, gần đây thanh danh của tổ chức này vang đội như vậy, phần lớn công lao đều thuộc về Doãn Quan. Một người ở dưới áp lực của bổ thần Nhạc Lãnh, một lần hành động đột phá Thần Lâm, trận chiến điển hình này đã từng được vô số người ở Đông vực thảo luận.
Không kẻ nào không phục.
Cho nên có lẽ hắn ta đã hoàn toàn mất đi sự bảo hộ của Địa Ngục Vô Môn tồi.
Mà tông môn lớn trên biển giống như Điếu Hải Lâu này vốn đã có cảnh giác với tu sĩ từ bên ngoài tới, lại thêm hắn ta có lịch sử không mấy vẻ vang, chắc chắn sẽ không được tín nhiệm.
Hay là đi tới Nam vực sinh sống, đi Hạ quốc được không?
Những ý niệm này đảo quanh ở trong đầu Vũ Nhất Dũ, hắn ta hồn nhiên không biết bản thân vừa mới đi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan, cũng không nhận ra một phen lời nói kia của Doãn Quan là vì cái gì. Nếu như không có lời cảnh cáo của Doãn Quan, hắn ta đã bị bóc tới mức cốt nhục phân minh rồi, cũng không cần phải lo lắm thêm gì nữa.
""Ngỗ Quan Vương đại nhân!"
Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển một vòng, Vũ Nhất Dũ đột nhiên ngẩng đầu nói: "Ta thỉnh cầu các ngài ra nhiệm vụ, giúp ta giết chết môn chủ hiện tại của Kim Châm Môn, Vũ Nhất Ngu, cả đại đệ tử của hắn, Vũ Khứ Tật nữa!"
Nếu như khổ chủ chết rồi, có lẽ sự truy sát của thanh bài cũng khó có khả năng tiếp tục.
Suy nghĩ của hắn ta đúng là chính xác.
Nhưng Ngỗ Quan Vương bị Tần Quảng Vương cản trở hăng hái, tâm trạng cũng không mấy vui vẻ: "Ta... không chịu trách nhiệm... nhận nhiệm vụ. Ngươi... tốt nhất... tìm người khác đi"
Giọng nói của ông ta khàn khàn, không lưu loát, có một luồng oán khí rất mạnh.
Có lẽ ông ta không có cách nào xem nhẹ ý kiến của Tần Quảng Vương, ở trước khi Tần Quảng Vương thành tựu Thần Lâm đã không thể, bây giờ lại càng không có cách nào.
Vũ Nhất Dũ vẫn chưa hiểu ra thái độ của Tần Quảng Vương có nghĩa là gì. Nhưng tự đáy lòng đột nhiên phát ra ớn lạnh rõ ràng đến thế.
Hắn ta vội vàng nói: "Được, ta đi tìm Tiểu Quỷ"
""Ngỗ Quan Vương đại nhân, cáo từ"
Trước khi đi, hắn ta cực kỳ lễ phép lên tiếng chào hỏi. Nhưng dư quang quét qua đã không thấy bóng người. Trong lòng chửi rủa cái đám điên này nhưng trên mặt lại đầy vẻ khiêm tốn.
Hắn ta một lần nữa đội mũ trùm lên, vội vã rời khỏi căn tiểu viện này.
Đạp lên đường mòn cát bạc, vẫn tiếp tục cúi đầu khom lưng.
Con chuột ở trong cống ngầm đã không còn được ánh mặt trời che chở cho nên đặc biệt sợ hãi bóng tối.