Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1207 - Chương 1207: Đến Lúc Giới Thiếu Ngươi Sẽ Biết

Chương 1207: Đến lúc giới thiếu ngươi sẽ biết

Đảo Tiểu Nguyệt Nha gần như là hòn đảo phồn vinh nhất trong số các quần đảo gần biển.

Không chỉ có cái tên Nguyệt Nha hấp dẫn, mà vị trí cũng hợp lòng người. Õ hải ngoại, hòn đảo này có ý nghĩa tương đương với "Tiểu Lâm Tri" của Tề quốc.

Đương nhiên, với Khương Vọng thì giá trị quan trọng nhất ở nơi này là có mấy người bạn cũ của hắn ở đây.

Yến Phủ ra biển trước Khương Vọng, đã báo cho bọn họ biết hắn sẽ ra biển phá án.

Mà tin tức Kim Châm Môn biến mất đã không còn là bí mật từ khi Lý Long Xuyên tới đây. Thậm chí bọn họ đã đợi rất nhiều ngày rồi.

Theo lời Hứa Tượng Càn nói thì: "Khương Thanh đệ, ta nhớ ngươi muốn chết đó!"

Có thơ làm chứng!

"Tưởng hề tưởng hề tưởng tử nhĩ, Vọng hề vọng hề hoàn bất lai!"

(Nhớ nhung nhớ nhung muốn chết người, Nhìn ngóng nhìn mong còn chưa tới!)

Khẳng khái ngâm xong, Hứa Tượng Càn đắc ý nói: "Thế nào?

Hai câu thơ này thế nào? Một câu hai nghĩa, các ngươi có hiểu không?"

Yến tiệc được đặt ở Xuân Phong Lâu.

Lâu này được xưng là "Gió xuân trên biển đều ở trong lâu này", đương nhiên là cao cấp trong số những nơi thanh sắc rồi.

Có Hứa Tượng Càn ở đây, đương nhiên không cần cân nhắc đến những nơi bình thường mộc mạc.

"Đổi từ "vọng" trong "Khương Vọng" thành "vọng" trong hy vọng, thực là diệu lắm. Thi nghệ của Hứa huynh tiến thật nhanh, thật đáng mừng!"

Khương Vọng rất có thành ý khen qua loa một câu rồi quay sang Lý Long Xuyên hỏi: "Sao không thấy Yến huynh?"

"Không biết đi tới hòn đảo nào chơi rồi" Lý Long Xuyên rất hiểu ý Khương Vọng, giải thích rằng: "Trước khi đi y đã báo với chủ nhân nơi này rồi, bữa tiệc đón gió lần này sẽ ghi vào sổ cho y."

Nếu là Hứa Tượng Càn mời khách, chưa chắc đã mời được tới mức này.

Chỉ xem bóng bốn mỹ nhân ôm đàn tỳ bà đằng sau tấm bình phong là có thể đại khái hình dung ra được buổi tiệc hôm nay tốn bao nhiêu tiền.

Đừng thấy nãy giờ Hứa Tượng Càn làm ra vẻ chủ nhân, chẳng qua là vì hắn ta không cần mặt mũi mãi cũng quen rồi. Gia hỏa hôm nay có rượu hôm nay say như y ấy, tới quần đảo gần biển lâu thế, dù có tiền cũng đã tiêu hết từ lâu rồi.

Bình thường đều là Yến Phủ trả tiền, lúc này không có Yến Phủ, nên Khương Vọng mới hồi thế.

Hứa Tượng Càn thỏa mãn cười mấy tiếng.

Y ngừng nhấm nháp với bài thơ của mình, chen miệng vào nói:

"Ngươi không có thông tin chính xác, đương nhiên hắn ta không thể ở đây chờ ngươi được. Bây giờ hắn ta đang chơi đến điên rồi, từ khi ra biển, ngày nào hắn cũng chạy chơi khắp nơi."

Yến Phủ vốn tình tình tram tĩnh, làm chuyện gì cũng chậm rãi, không vội không chậm.

Nếu không phải vì bị Lâm Tri kiềm chế quá chặt chẽ thì chắc chắn hắn ta không thể phóng túng thế được. Thật sự là bị Khương Vô Ưu ép cho không dám bước một bước ra khỏi cửa, quá ác rồi.

Ôi, thật khiến người ta...

Khương Vọng không nhịn được cười, lại hỏi Lý Long Xuyên: "Vậy các ngươi thì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cũng mới chỉ nghe nói một chút, mà cũng không phải chân tướng"

Lý Long Xuyên nhìn Hứa Tượng Càn một chút, nhếch miệng trả lời: "Y gửi thư cho ta, nói là Nội Phủ của mình đã bị người ta phá vỡ rồi, hạt giống thần thông đều tản mất. Nên ta mới chạy suốt đêm tới đây..."

"Đến mới biết, y mới bị đánh võ một cái răng cửa!"

Rõ rang Lý Long Xuyên cực kỳ bất đắc dĩ.

Nhưng Hứa Tượng Càn đã nhảy dựng lên cãi lại: "Răng cửa rất quan trọng còn gì. Đó là ngoại hình đấy! Là mặt mũi đấy ngươi biết không?"

Y la lớn, nước miếng văng tung tóe, còn trang thủ hung hang trừng mắt với Khương Vọng một cái: "Nhìn cái gì? Lấp vào rồi!"

Ngăn lại ánh mắt ngượng ngùng của Khương Vọng đang đi tìm lỗ hổng trong miệng mình.

Khương Vọng hoàn toàn không muốn chọc giận y. Hiện giờ y giống hệt một con sư tử đang nổi giận, bởi vì phát tình thất bại mà nổi điên lên, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng tiến vào trạng thái quyết đấu.

"Răng cửa rất quan trọng!" Hứa Tượng Càn lặp lại.

Y liếc nhìn hàm răng trắng nõn chỉnh tê của Lý Long Xuyên.

Y lại ngồi xuống, nắm bả vai Khương Vọng, kêu gọi bè phái:

"Được rồi, ngươi không hiểu được nỗi buồn của những nam nhân anh tuấn chúng ta đâu"

Khượng Vọng nhìn lại Lý Long Xuyên oai hung bất phàm, lại nhìn Hứa Tượng Càn trán cao tận đỉnh đầu này. Hắn rất thắc mắc, không biết da mặt gia hỏa này dày tới cố nào mới có thể tự nhận mình anh tuấn hơn Lý Long Xuyên.

Chẳng lẽ thế mạnh của y không phải trán cao mà là da mặt dày à?

Nhưng hắn nghĩ lại một chút, mình bị cái tên Hứa Trần Cao này chia vào chung một trận doanh, vậy tướng mạo của mình thế nào nhỉ... Niềm vui cười trên nỗi đau của người khác độc nhiên trở nên phức tạp hơn.

"Đúng, răng cửa rất quan trọng!" Lý Long Xuyên bất đắc dĩ thỏa hiệp. "Nhưng mà, vừa vặn Khương huynh cũng ở đây, ngươi nói xem, chúng ta đánh người rồi, cừu oán cũng kết rồi, cứ như nữ nhân tranh giành tình nhân ấy cũng đâu có được, vậy mà còn muốn tiếp tục giày vò ở đây sao? Dù sao thì quần đảo gần biển cũng là địa bàn của người ta"

"Cái gì là tranh giành tình nhân!" Hứa Tượng Càn trợn mắt nhìn:

"Lý Long Xuyên, ngươi nói câu này khiến ta rất bực mình!"

Y đầy mặt tức giận: "Ta cùng Chiếu cô nương là lưỡng tình tương duyệt, tên tiểu tặc Dương Liễu kia mặt dày, nhất định muốn dây dưa, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngươi nói cái gì mà cường long không ép địa đầu xà, ta nghe ngươi, trước hết rút lui khỏi Hoài Đảo, nghỉ chân ở đảo Tiểu Nguyệt Nha. Chiếu cô nương không chịu nổi bị Dương Liễu kia quấy rối, lại nhớ ta da diết nên mới chạy đến đảo Tiểu Nguyệt Nha này. Tên tiểu tặc Dương Liễu kia lại càng vô sỉ, lại vẫn đuổi theo người ta! Chẳng lẽ việc này cũng có thể trách ta? Là ta tranh giành tình nhân sao?"

Lý Long Xuyên nghe không nổi nữa, chỉ sợ Khương Vọng bị lừa, bèn nói thêm vào: "Là Chiếu Vô Nhan cô nương tới đảo Tiểu Nguyệt Nha trước, chúng ta mới tới sau!"

"Giống nhau cả thôi!"

Hứa Tượng Càn vung tay lên nói: "Chúng ta tâm hữu linh tê, không điểm đã thông, không hẹn mà cùng tới đây!"

Y càng nói càng hăng hái: "Rõ ràng nàng cảm mến ta. Sư muội của nàng cũng rất quý ta!"

"Đúng rồi, sự muội của nàng tên Tử Thư!"

Hứa Tượng Càn quay sang nhìn Khương Vọng, thân thiết vỗ vỗ hắn, nói: "Đến lúc giới thiếu ngươi sẽ biết"

Lý Long Xuyên chống tay vào trán, không muốn nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment