Khương Vọng lại không hiểu lắm, không hiểu sao bỗng nhiên lại phải giới thiệu?
Cái gì mà Tử Thư chứ?
Xem như hắn đã nhìn ra, hiện giờ Hứa Tượng Càn đang nói láo, chết sống cũng không chịu đi, còn không phải lôi kéo Lý Long Xuyên ở lại mà làm bậy cùng sao?
Giao tình của Lý Long Xuyên với y càng không phải nói. Giờ hắn ta cũng đã lên thuyền tặc, rất khó xuống được. Đích thật là bây giờ cũng khó mà mặc kệ y ở hải ngoại cho người ta la nhục được.
Mấy người cứ ở đây ồn ồn ào ào, duy chỉ có bốn mỹ nhân chơi đàn kia lại có tố dưỡng cực cao. Hứa Tượng Càn lúc thì làm thơ, lúc thì nói bậy, các nàng đều làm như không nghe thấy, không đàn sai một nốt nào.
"Ta muốn nói" Khương Vọng tò mò hỏi: "Không biết vị Chiếu Vô Nhan cô nương kia là thần thánh phương nào vậy? Lại có thể khiến Hứa huynh ngươi mê đến điên đảo thần hồn như thế?"
Dù Lý Long Xuyên không tán thành Hứa Tượng Càn tranh giành mỹ nhân nhưng vẫn không nhịn được mà nhận xét: "Vị đại sư tỷ của thư viện Long Môn kia không có gì để chê, thực sự là hạng nhất"
"Ô?" Khương Vọng càng tò mò hỏi: "Tu vi của nàng thế nào? Lớn lên xinh đẹp lắm à?"
Quả thực là hắn rất tò mò.
Hứa Tượng Càn là thư sinh quen "thả thính" ở khắp các nơi phong nguyệt có tiếng, là khách quen theo đúng nghĩa đen, rất có tưởng tượng được, Chiếu cô nương kia là nhân vật thế nào mà khiến y si mê đến thế? Không tiếc xé rách da mặt không khác gì bọn lưu manh đầu đường.
"Khương huynh ơi"
Hứa Tượng Càn nhìn hắn, lắc đầu, cầm một chén rượu lên.
"Cả đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, sẽ thấy rất nhiều phong cảnh. Hoa có muôn vàn, người có vạn loại. Nhưng chỉ có duy nhất một nàng kia, không thể nói là quan tuyệt quần phương, cũng không thể nói là thiên hạ vô song. Nhưng ngươi vừa gặp thì sẽ không thể nhìn thấy ai khác, ngươi vừa nghĩ đã không thể dừng"
"Tới khi đó ngươi mới biết, thì ra trái tìm của ngươi nhỏ như vậy, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một người"
Hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu, ngây ngây dại dại: "Tư nhân nhược mộng, dạ dạ như kỳ."
Nàng đẹp như một giấc mộng.
Đêm nào nàng cũng tới trong mộng.
Nỗi nhớ đó, trần trọc, ngọt ngào và ưu thương đó, không cần phải nói tỉ mỉ.
"Tư nhân nhược mộng, dạ dạ như kỳ" tám chữ là đủ.
Khương Vọng không cách nào trải nhiệm cảm giác này.
Hắn rất ít ngủ, cho nên rất ít nằm mơ. Dù có nằm mơ cũng là thấy cảnh tượng thê thảm của thành vực Phong Lâm.
Cho nên, nghe Hứa Tượng Càn nói vậy, hắn không hề cảm động, mà chỉ buồn cười hỏi: "Khi trước theo đuổi tỷ tỷ của Long Xuyên, có phải ngươi cũng nói vậy không?"
"Ai chẳng có lòng yêu cái đẹp. Ta đối với Phượng Nghiêu tỷ là thưởng thức cái đẹp"
Hứa Tượng Càn không chút xấu hổ, tiếp tục thâm tình chậm rãi tâm sự: "Mới đầu ta cho rằng tình cảm này cũng giống như tình cảm của ta dành cho sư tỷ. Hứa Tượng Càn ta tham tài háo sắc, yêu thích cái đẹp, điều này không gì có thể che giấu được. Thích, liền xáp lại gần, không thích, lập tức xoay người. Nhưng trong khoảng thời gian này, ta phát hiện, tình cảm này không giống với tình cảm ta dành cho sư tỷ. Cảm giác này, là yêu.
"Lòng yêu cái đẹp" và "Tình yêu", đều là yêu nhưng lại khác nhau.
Lý Long Xuyên lẩm bẩm: "Ta đoán không phải vì Chiếu cô nương còn chưa đánh ngươi chứ?"
Phụt!
Khương Vọng thật vất vả mới hơi động lòng một tí, suýt nữa thì phun hết ngụm rượu ra ngoài.
Sau khi Hứa Tượng Càn bị hành hung mười tám lần thì đã từ bỏ việc theo đuổi Lý Phượng Nghiêu. Việc này sớm đã trở thành trò cười cho đám con cháu thế gia từ lâu.
Tính cả lần bị đánh vì dám tung tin đồn nhảm trước khi Khương Vọng tham dự Thất Tinh Bí Cảnh, thì tổng cộng y đã bị đánh mười chin lần.
Dù Khương Vọng và Lý Long Xuyên thay nhau trào phúng cỡ nào, Hứa Tượng Càn cũng không tức giận, rất có phong thái "ngươi trào phúng, ngươi phỉ bang, ta cũng không tổn thương".
Ngược lại, hắn ta còn cười cười đắc ý kéo tay Khương Vọng, đứng dậy nói: "Không phải ngươi tò mò Chiếu sư tỷ sao? Đi! Dẫn ngươi đi gặp nàng!"
"Thế này đường đột quá!" Khương Vọng không kịp chuẩn bị đã bị kéo lên: "Vì sao lại là bây giờ?"
Hứa Tượng Càn đã đẩy hắn ra khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng bước lên trước, nói vọng lại một câu: "Nhớ nàng"
"Nên muốn tới gặp nàng!"
Hắn ta trả lời rất đơn giản, trực tiếp, như thể là chuyện rất hiển nhiên.
Nhưng toàn thân hắn ta đầy mùi rượu, tựa như lời của một kẻ Say.
Hắn ta lôi kéo Khương Vọng cong chân lên mà chạy.
Có thể thấy, hắn ta thực sự rất nóng vội, rất bức thiết!
Hứa Tượng Càn vội vã kéo Khương Vọng chạy trong Xuân Phong Lâu đến mức gà bay chó chạy, quấy nhiễu an bình của nơi này.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Khương Vọng liên tục xin lỗi, nhưng đột nhiên hắn cảm giác được, hình như Hứa Trán Cao này... có vẻ nghiêm túc.
Lý Long Xuyên ở sau thu thập tàn cuộc, nhưng nói đi nói lại cũng chỉ một câu: "Ghi vào sổ của Yến Phủ!"
Chẳng ai lo Yến Phủ công tử không trả nổi, cho nên cả Xuân Phong Lâu lớn như vậy mà không một tiếng mắng chửi vang lên, mặc kệ cho tên say kia lôi kéo bằng hữu ngang ngược xông ra.
Hứa Tượng Càn lôi kéo Khương Vọng chạy ầm ầm ra khỏi Xuân Phong Lâu, chạy ra đường cái, đụng vào dòng người rộn rang.
Lúc này, hắn ta không hề giống một đệ tử danh môn, cũng không giống tu sĩ cao siêu trẻ tuổi gì. Hắn ta chẳng khác nào một thiếu niên bình thường đang rơi vào tình yêu.
Hắn ta chỉ liếc nhìn xung quanh, phân biệt phương hướng rồi lỗ mãng guồng chân mà chạy tới.
"Đi đâu thế này?" Khương Vọng không tránh được, chỉ đành vừa chạy vừa hỏi.
"Quán trà Chỉ Hốt!" Hứa Tượng Càn vừa chạy vội vừa đáp: "Chiếu sư tỷ thích uống trà, thích trà, chắc chắn lúc này đang ở đó!"
Thời gian như dòng nước bất chợt chảy qua kẽ ngón tay (chỉ là ngón tay, hốt là bất ngờ) Tên rất hay.
Khương Vọng thầm khen trong long, ngoài miệng thì nói: "Vậy ngươi thả ta ra, ta đuổi theo ngươi là được. Cứ lôi kéo như thế không ra cái gì"
"Hắc hắc" Hứa Tượng Càn cười giả dối: "Ta không thể để ngươi bỏ chạy được."