Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1210 - Chương 1210: Đại Nhân Vật

Chương 1210: Đại nhân vật

Khương Vọng bị đẩy ra như giới thiệu hàng hóa, lập tức im bặt.

Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Hứa Tượng Càn lại sợ mình bỏ chạy.

Cuối cùng cũng biết, vì sao hắn ta lại "nhớ" mình đến thế. Vừa thấy mặt đã kêu nhớ nhớ nhung nhung, buồn nôn muốn chết, lại con làm thơ nữa.

Trước kia khi ở Lâm Tri cũng không thấy hắn ta chạy đến gặp mình mõi ngày. Nhưng tới hải ngoại này lại có vẻ thân thiết quá mức. Thì ra là thế này!

Bỗng nhiên hắn rất muốn hỏi Dương Liễu bên đối diện có thể lập tức ra tay đánh chết Hứa Cao Ngạch ngay tại chỗ không? Đánh gần chết cũng được. Hắn tuyệt dối khoanh tay đứng nhìn.

Lý Long Xuyên yên lặng đi vào theo cũng tràn đầy đồng tình.

Trong lòng thầm nghĩ: "Khương huynh, bình tĩnh!"

"Ôi! Hứa Tượng Càn đẩy Khương Vọng đến chỗ Tử Thư. Rõ rằng chỉ có một cái bồ đoàn nhưng lại cứng rắn nhét Khương Vọng chen mông ngồi cạnh.

"Tử Thư, ta đã dưa người tới cho ngươi rồi. Hứa sư huynh của ngươi nói lời giữ lời, ngươi cũng phải giữ lời đó!"

Dứt lời, hắn ta cười tươi xán lạn chen vào bên cạnh Chiếu Vô Nhan.

Nhưng đã có một người chen lên trước hắn ta, giữ chặt lấy vị trí của hắn ta.

Dương Liễu dùng lưng chắn Hứa Tượng Càn, mặt quay về phía Chiếu Vô Nhan.

Thật sự y rất có phong độ, vào thời khắc này, còn cố gắng giữ cho mình không quá ghé sát đằng trước, không để cho Chiếu Vô Nhan cảm thấy bị mạo phạm.

"Chiếu sư tỷ"

Y cố gạt ra nụ cười ôn nhu nhất trên mặt mình, hỏi: "Không phải gần đây tỷ tu hành gặp bình cảnh sao? Cho nên mới tới hải ngoại giải sầu phải không? Ta vẫn luôn lo lắng chuyện này, lần này đặc biệt mời Nan Thuyết đại sư tới... A!

Y không nhịn được mà quay lại trừng mắt với Hứa Tượng Càn.

Thì ra Hứa Tượng Càn không chen vào được thì nhéo vào mông y một cái.

"Quỷ gào cái gì!" Hứa Tượng Càn làm kẻ ác cáo trạng trước: "Mọi người cạnh tranh công bằng, cần phải biết lễ giữ lễ. Ngươi dựa vào gần thế là muốn làm gì? Tránh xa ta ra, cách Chiếu sư tỷ xa Ị"

một chút Dương Liễu mặc kệ hắn ta, quay lại tiếp tục cười nói với Chiếu Vô Nhan: "Nan Thuyết đại sư giỏi nhất là chỉ điểm sai lầm, giúp người giải chuyện khó. Ngay cả Đại sư huynh nhà ta cũng được ông ấy chỉ điểm đó!"

"Ô?" Lần này Chiếu Vô Nhan thực sự rung động, hỏi: "Chính miệng Đại sư huynh nhà ngươi thừa nhận vậy sao?"

Dương Liễu cười trả lời: "Làm saogiar được chứ!"

Đại sư huynh mà Dương Liễu nói tới chính là đại đệ tử Điếu Hải Lâu Trần Trị Đào, đã có tu vi Thần Lâm, là một cường giả thanh danh hiển hách trên biển, Mà Dương Liễu và Trần Trị Đào là đồng môn, đương nhiên lời nói rất có sức thuyết phục.

Đại sư có thể chỉ điểm Trần Trị Đào mạnh cỡ nào chứ?

Là Chân Nhân? Hay là... Chân Quân?

Chẳng trách Dương Liễu tràn đây tự tin, thì ra y đã mời được người cao thế.

Khương Vọng thâm kinh hãi, sắc mặt Hứa Tượng Càn thì trầm xuống, rất khó coi.

Hắn thuận thế đứng dậy, tránh thế lúng túng với Tử Thứ cô nương, liếc nhìn Lý Long Xuyên hỏi thăm.

Lý Long Xuyên dùng truyền âm trả lời: "Ta đã từng nghe nói về người này, khá nổi tiếng ở quần đảo gần biển. Ông ấy đã từng nhận xét về trận chiến giữa Dương Liễu và Hứa Tượng Càn, nói Hứa Tượng Càn không đáng một xu. Nói hắn ta dùng chiêu này không đúng, chiêu kia cũng không đúng, bảo hắn ta quay về thư viện Thanh Nhai học them mấy năm nữa! Lời nhận xét này đã được Dương Liệu truyền bá rất rộng! Sau đó, lời gì cũng có, thậm chí người ta còn nói là "sỉ nhục của Thanh Nhai" nữa!"

Tới lúc này Khương Vọng mới hiểu vì sao hỗn láo bất tận như Hứa Tượng Càn cũng có vẻ không vui như thế.

Từ rất lâu rồi Khương Vọng đã biết trong nội tâm Hứa Tượng Càn rất kiêu ngạo. Khi hạ thành nước Hữu, hắn ta đã ra mặt vì một cô nương yếu ớt. Ô thành Lâm Tri Tê quốc, hắn ta ra mặt liệm thi thể cho Hứa Phóng. Mặc dù gia hỏa này vẫn không biết xấu hổ, nhưng thực sự vẫn có sự kiêu ngạo và kiên trì của mình.

Còn nữa, khi tham gia bí cảnh Thiên Phủ, hắn ta còn chẳng buồn để ý tới Vương Di Ngô, có thể nói là khá bành trướng.

Đánh giá là "sỉ nhục của Thanh Nhai" như thế, thực sự là một chuyện không thể chịu nổi với một kẻ thích khoác lác như thế.

Nếu không phải vì địa vị của vị đại sư kia quá lớn, nói không chừng hắn ta đã đánh tới tận cửa.

Nhưng lần này Nan Thuyết đại sư đã được Dương Liễu mời đến, đặc biệt để giúp đỡ Chiếu Vô Nhan. Hắn ta cũng biết Chiếu Vô Nhan tu hành lâm vào khốn cảnh, tới hải ngoại là vì tìm cơ hội.

Cho nên, hắn ta không thể quấy rầy nàng ta. Không thể quấy nhiễu chuyện này, hắn ta không thể phá hủy cơ hội của Chiếu Vô Nhan.

Bởi vì hắn ta thật long yêu Chiếu Vô Nhan!

Bầu không gian trầm mặc một cách kỳ quái.

Dần dần có tiếng nói vang lên bên ngoài gian.

"Nan Tuyết đại sư!"

""Nan Thuyết đại sư tới. Nan Thuyết đại sư tới rồi! Ông ấy là thế ngoại cao nhân, bình thường khó gặp lắm. Hôm nay chúng ta có thể gặp tiên nhan coi như may mắn!"

Dương Liễu vân dạm phong khinh khẽ cười nói: "Ta đi nghênh đón Đại Sư, Chiếu sư tỷ ngồi đây chờ một chút"

"Như vậy sao được?" Chiếu Vô Nhan đứng dậy nói: "Ta cũng nên đi nghênh đón mới phải"

"Vậy thì tốt" Dương Liễu cười cười nghiêng người nhường đường, hoàn toàn lấy tư thái người thắng, không thèm liếc nhìn Hứa Tượng Càn lấy một cái.

Từ Thư cũng cúi đầu đứng dậy, lách qua bên người Khương Vọng, lôi kéo ống tay áo của Chiếu Vô Nhan đi theo ra ngoài.

Khi đi qua chỗ rẽ, nàng ta thuận thế quay đầu liếc nhìn Khương Vọng một cái thật nhanh rồi vội vàng quay lại, như một con chim cút nhỏ nhắm mắt đi theo sau Chiếu Vô Nhan.

Quả là một thiếu niên thanh tú sạch sẽ. Nàng ta thích.

Tâm tư thiếu nữ kín đáo, không ai nhận ra.

Lúc này trong phòng trà thanh tịnh không có một trái tim nào là thanh tịnh, ai nấy đều có suy tính của mình.

Chiếu Vô Nhan chỉ nghĩ đến chuyện tu hành, Dương Liễu chỉ mong thể hiện, Hứa Tượng Càn thì khắc ghi khuất nhục.

Làm sao bây giờ? Lý Long Xuyên liếc nhìn Hứa Tượng Càn, lại nhìn sang Khương Vọng hồi ý.

Khương Vọng nắm tay Hứa Tượng Càn, cười nói: "Đi, đi xem một chút!"

Nhứa Tượng Càn cười lạnh đáp: "Xem thì xem, có gì ma sợ? Cũng li phải xem thử xem vị đại sư này lợi hại cỡ nào Với nội tình của thư viện Thanh Nhai, dù trước mặt Chân Nhân y cũng không cần phải tự tỉ.

Sư phụ của y chính là đại nho đương thời Mặc gia, là một vị Chân Nhân.

Sức mạnh của danh môn, chớ coi thường.

Bình Luận (0)
Comment