Ba người Khương Vọng còn chưa chen vào được tiền đường đã có tiếng ồn ào vang lên.
"Đại sư! Đại sư! Xin hồi ta vẫn khốn đốn ngoài Thiên Địa Môn, nên dùng phương pháp nào để giải?"
Một giọng nói hồn hậu vang dày vang lên đáp lại: "Tạm chờ một chút!
"Đại sư, cầu người giúp ta một chút, làm sao mới có thể dọn sạch sương mù mông muội? Lần nào ta thăm dò cũng cảm giác lực bất tòng tâm, chỉ sợ lạc đường"
Giọng nói lúc trước kia lại vang lên: "Cứ dừng lại trước đã!"
"Xin hồi đại sư, khi nào ta mới có thể mở mạch? Tình trạng thân thể của ta thế này, ngài nhìn một cái thôi, có thể chữa được không?"
Giọng nói kia lại vang lên: "Đẻ sau này xem lại!"
Câu trả lời đơn giản, nhưng trúng ngay điểm quan trọng, cực kỳ chính xác, vừa nghe đã ngộ.
"Thật không hổ là Nan Thuyết đại sư!"
Bên tai Khương Vọng vang lên tiếng tán thưởng lớp lớp.
Sau ba câu hỏi, ba câu trả lời vừa rồi, lại nghe giọng nói kia vang lên: "Ba câu hỏi hôm nay đã xong. Chư vị nghỉ ngơi đi thôi!"
Sau đó là giọng nói của vị chân truyền đệ tử của Điếu Hải Lâu Dương Liễu kia: "Mỗi lần đại sư xuất hiện, ngoại trừ người đặc biệt mời, chỉ trả lời ba câu hỏi. Quy củ của cao nhân không thể phá hủy được, Chư vị đừng cản đường nữa, chớ quấy rầy đại sư!"
Khương Vọng liếc một cái, thì thấy một vị lão giả đeo mặt nạ mèo hình tròn, tóc trắng như sương, tay áo bồng bềnh phấp phới theo bước đi, vô cùng có tiên khí, đang đi vào giữa một đám người chen chúc.
Mặt nạ mèo màu nâu này chính là đặc điểm nhận dạng của Nan Thuyết đại sư.
Vị đại sư này dạo chơi nhân gian chỉ vì giúp người, không yêu hư danh, cho nên chỉ dùng mặt nạ mèo gặp người. Cho nên ông ấy còn có một cái tên khác, là Miêu Tiên Nhân.
Dương Liễu đi theo một bên, nghiêng người cung kính nói gì đó với Nan Thuyết đại sư.
Vẫn còn rất nhiều người không nỡ từ bỏ nhưng không thể không tránh ra nhường đường.
Trên hòn đảo Tiểu Nguyệt Nha này, không có bao nhiêu người dám đắc tội với đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu, càng không có mấy người dám dắc tội với Nan Thuyết đại sư.
Được thấy mặt Nan Thuyết đại sư đã khó lắm rồi, không cướp được ba câu hỏi đầu tiên, bọn họ cũng không dám phàn nàn gì.
"Ngươi thấy tu vi của người này thế nào?" Lý Long Xuyên truyền thanh hỏi.
Khương Vọng lắc đầu: "Phiêu phiêu miểu miểu, nhìn không rõ ràng"
"Đúng vậy" Lý Long Xuyên ngưng trọng nói: "Người này thâm sâu khó lường"
Lý Long Xuyên xuất thân danh môn đỉnh cấp của Tề quốc, tầm mắt cực cao, đã từng gặp không biết bao nhiêu người được gọi là cao thủ, nhưng vẫn không cách nào phán đoán được thực lực của Nan Thuyết đại sư.
Có thể thấy được ông ấy kinh khủng cỡ nào.
Đại sảnh của quán trà Chỉ Hốt vốn là một phòng trà cực lớn, dùng bình phong ngăn các bàn cho khách uống trà.
Lúc này, bình phong ngăn giữa những cái bàn thấp kia đã được dọn đi hết, chính giữa bày một cái bàn gỗ điếu long tử tiêu, bón cái bồ đoàn vân tỉ thiên thanh.
Hiển nhiên, Dương Liễu không chuẩn bị sẵn vị trí cho người khác.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới vô số khách trà chen chúc ngồi dưới đất cạnh tường, được dự thính Nan Thuyết đại sư giải hoặc một chút cũng thu được lợi ích không nhỏ!
Nan Thuyết đại sư không ngại việc nhân đức, ngồi ngay trên đầu, Chiếu Vô Nhan cầu đạo ngồi đối diện.
Tử Thư cùng Dương Liễu ngồi hai bên trái phải.
Nhìn nhìn lại người dự thính chen chúc mấy vòng quanh tường.
Phòng trà thanh tĩnh nghiêm nhiên trở thành nơi giảng đạo.
Nhưng ngọai trừ Hứa Tượng Càn đang ghen ghét dữ dội thì có lẽ sẽ không ai có ý kiến gì.
Không phải tất cả mọi người chen chúc ở đây đều là trà khách, có rất nhiều người nghe tin Nan Thuyết đại sư xuất hiện mà tới.
Ông chủ quán trà Chỉ Hốt không thể không khóa cửa, tuyên bố nghỉ bán, quán trà mới không bị chen sập.
Chỉ nhìn vậy thôi cũng có thể thấy được phần nào thanh danh của Nan Thuyết đại sư. Nói vạn người truy phủng cũng không phải quá lời.
"Khục." Dương Liễu ngồi xuống, tỉnh thần phấn chấn đưa tay lấy ấm trà xu nịnh nói: "Hôm nay Nan Thuyết đại sư có thể bớt chút thì giờ đến đây thực khiến Dương mỗ vô cùng cảm kích!"
Chiếu Vô Nhan đỡ lấy ấm trà, nói: "Để ta đi"
Nàng ta là người cầu đạo, việc này vốn nên là nàng làm.
Luộc ấm chén trà, mã long nhập cung, tẩy trà, điểm trà.
Động tác của nàng ta ưu nhã, thong dong, quả thực là một bức tranh đẹp.
Ý cười trong mắt Dương Liễu càng sâu hơn, không tranh với nàng ta mà nói với Nan Thuyết đại sư: "Nếu là chuyện của mình, thực ra Dương mỗ cũng không vội. Nhưng đây lại là chuyện của vị sư tỷ này, khiến cho lòng ta nóng như lửa đốt..."
Y chỉ chạm đến là thôi, chuyển chủ đề: "Quên không giới thiệu với đại sư, vị sư tỷ này của ta là học sinh của thư viện Long Môn, là thiên kiêu chỉ tử thực sự"
Chiếu Vô Nhan mỉm cười tiếp lời: "Vãn bối Chiếu Vô Nhan."
Mặt nạ mèo che đi biểu lộ của Nan Thuyết đại sư, nhưng không che được ánh mắt thâm thúy xa xôi của ông ấy.
Ông ấy trầm ổn ngồi ngay ngắn tại đó, nhẹ nhàng gật đầu, như thể chẳng để ý tới tên tuổi của thư viện Long Môn, chỉ nói: "Mặc dù xuất thân danh môn nhưng cũng không thể lười biếng"
Người có thể chỉ điểm Trần Trị Đào đương nhiên có tư cách nói những lời này.
Chiếu Vô Nhan tạm dừng động tác, cúi đầu thưa: "Vãn bối không dám, ngày nào cũng cố gắng, nóng lạnh cũng không ngừng"
Nan Thuyết đại sư nhẹ nhàng gật đầu, tựa như rất tán thành với thái độ này, trầm ngâm một lát mới nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì khiến ngươi bối rối?"
Chiếu Vô Nhan khéo léo dùng hai tay nâng chung trà lên, chờ Nan Thuyết đại sư đưa tay nhận lấy mới chắp hai tay trước người, nói ra theo đúng quy củ: "Từ hai năm trước vãn bối đã đạt cảnh giới Ngoại Lâu đỉnh phong, trên con đường tương lai cũng là có triển vọng. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn khó mà chọn được đạo Thần Lâm. Suốt hai năm nay chẳng những không hiểu thêm rõ mà ngược lại càng thêm hồ đồ hơn. Thật không biết hồ đồ ở đâu!"