Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1217 - Chương 1217: Quan Sát

Chương 1217: Quan sát

Dứt lời, y cũng cố tình đưa lễ vật cho Lý Long Xuyên và Hứa Tượng Càn, thậm chí không quên tiện thể đưa cho Khương Vọng, có thể nói là lễ nghi chu toàn.

Khương Vọng cũng không có thế lực gì ở quần đảo gần biển, vì vậy không có nói chuyện.

Hứa Tượng Càn thì cẩn thận nhìn biểu tình của Trần Trị Đào, có vẻ như muốn phán đoán xem lời nói này của ông ta rốt cuộc là biểu đạt sự cảm ơn, hay là tuyên bố chủ quyền.

Lý Long Xuyên khẽ cười nói: "Trần huynh hà tất phải khách khí như thế? Đảo Băng Hoàng cũng là vùng ở gần biển, có rất nhiều người trong tộc Lý thị ở, quanh năm suốt tháng sinh tồn ở nơi này. Quần đảo gần biển như là ngôi nhà thứ hai của Lý mỗ, dốc một phần sức lực cho quê nhà, cũng không có đáng gì đâu"

Trần Trị Đào coi hắn là người ngoài, nhưng hắn thì kiên trì cho rằng đây cũng là quê nhà của hắn.

Giống như qua nhiều năm như vậy, Điếu Hải Lâu và các gia tộc lớn của Tề quốc cũng là đến trên biển kinh doanh vậy.

Đây là một hình ảnh thu nhỏ hùng vĩ.

Người sau thì muốn cắm rễ xuống thật sâu, người trước lại liều mạng chống cự.

Trần Trị Đào từ chối cho ý kiến, lại nói thêm: "Chuyện Nan Thuyết đại sư đi lừa gạt này, mặc dù không có liên quan gì đến Điếu Hải Lâu của ta. Nhưng ta lại không thể đến sớm làm sáng tỏ cuộc nghị luận, cũng nên chịu trách nhiệm. Với tư cách đứng đầu ở trên biển thì phải có nghĩa vụ giữ gìn công lý. Như vậy đi, Dương sư đệ, đệ truyền lời này ra ngoài, tất cả những người đã bị Nan Thuyết đại sư lừa gạt trong bao nhiêu năm qua, chỉ cần có thể đưa ra bằng chứng có liên quan, Điếu Hải Lâu ra sẽ hỗ trợ bù tổn thất. Không có giới hạn!"

Phương pháp này có hơi khác của Lý Long Xuyên một chút. Vả lại việc tự móc tiền túi lại càng tỏ vẻ khí thế lớn hơn.

Cái câu "không có giới hạn" cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì cũng không có mấy người có gan đến lừa Điếu Hải Lâu. Nói không giới hạn, thì cũng chỉ là những người bị Nan Thuyết đại sư lừa gạt.

Nhưng khi nói ra thì rất êm tai, cũng rất khí phách.

Lý Long Xuyên cũng không nói gì thêm. Dù làm bất cứ điều gì ở quần đảo gần biển cũng khó có thể vượt qua Điếu Hải Lâu. Điếu Hải Lâu sẽ đến chia lìa sự ảnh hưởng của đảo Băng Hoàng, không cho Thạch Môn Lý thị nhận được chỗ tốt nào, đó là điều hoàn toàn có thể đoán trước được.

Hắn ta chỉ muốn có được một chút danh tiếng đầu tiên, vậy là cũng đã kiếm được rồi. Bây giờ chỉ là vấn đề kiếm được thêm nhiều hơn thôi.

Hơn nữa trong thế giới tu hành, chung quy vẫn là cường giả vi tôn.

Lúc này trong tất cả những người ở đây, hắn ta, Hứa Tượng Càn và Khương Vọng đều là Nội Phủ thần thông. Trần Trị Đào cũng đã là kẻ mạnh Thần Lâm.

Nếu nghiêm khắc mà nói tiếp, thì cả hai bên đều không ai trên aI.

24 vị trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu, được chia thành 4 thượng, 8 trung, 12 hạ, cấp bậc rõ ràng.

Bích Châu bà bà và Hải Tông Minh đều là trưởng lão thực quyền, nhưng đều ở cấp hạ.

Hiện tại Trần Trị Đào cũng có tu vi Thần Lâm, coi như là không tiến thêm tấc nào nữa thì ít nhất trong tương lại cũng sẽ là một trưởng lão thực quyền ở cấp trung. Đương nhiên, vị trí mà y càng có khả năng đứng hơn chính là chủ nhân tương lai của Điếu Hải Lâu.

Nếu Lý Long Xuyên thực sự muốn phân cao thấp với y, cũng chỉ có thể vấp phải trắc trở.

Duy chỉ có Hứa Tượng Càn là không chịu được sự tức giận, lúc này liền hừ lạnh một tiếng: "Bắt chước lời người khác!"

Ý trào phúng hoàn toàn bộc lộ trong lời nói.

Dương Liễu buồn rười rượi nói: "Họ Hứa kia, có phải là ngươi nghĩ tu vi của đại sư huynh ta cũng là giả không? Muốn thử một lần sao?"

Lần này mà thử, hậu quả của Hứa Tượng Càn khó mà đoán được.

Hứa Trán Cao cũng không ngu ngốc, sẽ không kiên trì tự tìm gặp trở ngại. Chỉ cười ha ha một tiếng: "Ta nghĩ rằng chỉ có đứa trẻ ba tuổi mới vì đánh không lại mà tìm đến phụ huynh, không nghĩ tới trong Điếu Hải Lâu cũng có người đặc biệt!"

Dương Liễu nhất thời giận dữ: "Là ai đánh không lại ai? Đã quên cái răng cửa của ngươi rồi sao?"

Hứa Tượng Càn cười nhạt: "Nghĩ gì vậy, Dương cô nương! Cục sưng trên mắt trái của ngươi hình như cũng mới tan không lâu đâu nhỉ?"

"Ngươi nói ai là cô nương!"

Hai người này cứ chốc lát lại cãi lộn ầm ĩ, khiến người ta đau cái lỗ tai.

Bản thân Trần Trị Đào lại không nhúc nhích, nhìn Hứa Tượng Càn, không có tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Ba người cùng đi, ắt có người là thầy mình. Chọn cái tốt của họ mà học theo, cái chưa tốt của họ để sửa bản thân (1). Hứa huynh đệ là đệ tử của thư viện, đạo lý này có lẽ sẽ hiểu hơn ta."

(1) Là một câu nói của Khổng Tử: Tam nhân hành, tất hữu ngô sư.

Trạch kỳ thiện giả nhi tòng chỉ, kỳ bất thiện giả nhi cải chỉ.

Phần khí thế lớn đầy thản nhiên này, tạo nên đúng là mạnh hơn Dương Liễu không ít.

Khương Vọng âm thầm quan sát hết mọi chuyện.

Trần Trị Đào là Điếu Hải Lâu, Dương Liễu cũng là Điếu Hải Lâu.

Một tông môn lớn mạnh mẽ hùng vĩ chiếm đóng ở trên biển, chính là do các loại các dạng tu sĩ cấu thành.

Tính cách của bọn họ khác nhau, năng lực khác nhau, nhưng đương nhiên phải có một số tính chất đặc biệt nào đó chung nhau, thống nhất bọn họ lại. Sau đó mới có thể đọ sức biển giận, đấu dòng nước xiết.

Dám lập nên đài Thiên Nhai, câu rồng ở chân trời.

Khương Vọng không nói lời nào, nhưng hắn đang dùng cách thức của mình để thâm nhập và hiểu rõ Điếu Hải Lâu hơn.

Biết người biết ta, thì mới có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Chỉ có một điều hơi đáng tiếc là lúc này Trần Trị Đào đến đây, chỉ là gặp mặt ngắn gọn, không có cách nào để nhìn người chi tiết. Y đường như nghe thấy tin tức ở giữa đường, cho nên tiện đi qua và xử lý một chút ảnh hưởng tồi tệ do sự kiện của Nan Thuyết đại sư, sau đó liền vội vã rời đi.

Cũng không biết là loại chuyện gì mà có thể khiến kẻ mạnh ở cấp cao như y phải bôn ba không ngừng.

Bình Luận (0)
Comment