Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1222 - Chương 1:

Chương 1:

: "Hoài"

Khi rời đi bước chân nặng trĩu, tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng của hắn biết rất rõ, đối với Bích Châu bà bà thì chuyện này cũng không khó xử lý. Nếu ngay cả đến gặp mặt Trúc Bích Quỳnh một lần cũng không làm được thì cái vị trí trưởng lão thực quyền của bà ta cũng quá phế đi, không đáng để hắn phải tốn tâm tư.

Bà ta làm ra vẻ khó xử như vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn tự nâng giá trị của mình lên thôi.

Chỉ là....

Hắn suy nghĩ việc hắn tốn tâm tư ở trên người Bích Châu bà bà là vì cứu Trúc Bích Quỳnh. Bích Châu bà bà lại nhiều lần diễn trò với hắn là vì cái gì? Bà ta cũng không biết đến sự tồn tại của Hồng Trang Kính, nhưng có phải cũng đang suy đoán việc Hải Tông Minh đuổi giết hắn là có ẩn tình khác hay không?

Nhưng bất kể như thế nào, trước khi lễ Hải Tế diễn ra, hắn nhất định phải gặp Trúc Bích Quỳnh một lần để xác định trạng thái của nàng. Như vậy thì mới có thể chắc chắn một số kế hoạch có thể thực hiện được hay không.

Mà chuyện này, vẫn thực sự không có cách nào lách qua Bích Châu bà bà.

Quán trọ Thanh Vân là một trong những quán trọ bình dân tốt nhất trên Hoài đảo, đây là một tòa điếu cước cao tầng. Những cọc sắt được đóng xuống đáy biển và đỡ lấy các tòa nhà bằng gỗ.

Đám mây trước cổng chính được cố định bởi đạo thuật và tạo thành những bậc thềm mây xanh.

Khiến những người bước vào quán trọ cảm thấy may mắn.

Bởi vì nó có cùng tên với tiên thuật của Khương Vọng, cho nên việc hắn lựa chọn ở đây cũng là vô thức thấy thân thiết.

Bích Châu bà bà bảo hắn đợi, vậy thì hắn sẽ đợi.

Hắn có đủ sự kiên nhẫn.

Bước lên những bậc mây và đi vào trong quán trọ.

Tình cờ có một vài người cũng đang đi xuống quán trọ.

"Muốn ta phải nói với ngươi như thế nào? Ta đến nơi này không phải là vì nghe các ngươi giải thích. Ta chỉ muốn kết quả, nghe rõ chưa?"

Đó là một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng, bước ra ngoài với một nhóm người bao vây xung quanh.

Trong lời nói rất khí thế, có chút uy phong.

Người này quá quen thuộc, Khương Vọng không thể nào không nhận ra.

Ổ trong thế giới Ẩn Tinh, bọn họ đã từng có một cuộc tiếp xúc rất "thân thiết".

Người thanh niên đang đâm đầu đi tới này chính là Điền Thường của Điền thị ở Đại Trạch.

Sau thời hạn thi hành án một tháng ở Thất Tâm Cốc, gã vẫn còn sống.

Một khoảng thời gian không gặp, mà hình như địa vị của Điền Thường ở trong gia tộc đã có bước tiến nhảy vọt.

Khương Vọng nhớ rõ, lúc trước khi gã dẫn đội ở thế giới Ấn Tinh, không phải tất cả mọi người đều phục tùng gã. Hiện tại vậy mà lại giáo huấn những người kia như là cháu trai của mình.

Đương nhiên dựa vào tính cách và thực lực của Điền Thường, nếu thật sự muốn củng cố địa vị và áp đảo những người kia thì cũng không có vấn đề gì. Khi còn ở thế giới Ấn Tinh, gã vẫn trong giai đoạn giấu tài.

Điều khiến Khương Vọng tò mò là tại sao gã cũng đến Hoài đảo?

Lại kết hợp với vấn đề hải thú, kết hợp với việc đại đệ tử Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu bôn ba qua lại... Có lẽ trong khoảng thời gian này quần đảo ven biển thật sự sẽ có sự thay đổi gì đó sắp xảy ra, có cảm giác như gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.

Cái mà Khương Vọng quan tâm nhất chính là, liệu nó có ảnh hưởng đến kế hoạch cứu viện Trúc Bích Quỳnh của hắn hay không.

Một nam nhân trung niên đi ở sườn trái phía sau Điền Thường, có lẽ là do bị Điền Thường răn dạy quá tàn nhẫn cho nên lòng sinh tức giận.

Vậy nên vươn tay ra đẩy Khương Vọng: "Đừng cản đường!"

Việc kinh doanh trên biển của đại trạch Điền thị khá tốt, hai hòn đảo ở trong tay bọn họ đều mạnh hơn một chút so với những thế gia khác. Trong đó có đảo Sùng Giá được mang ra làm trao đổi mười năm với Trọng Huyền gia.

Còn người của Điếu Hải Lâu cũng không ở lại Hoài đảo.

Vì thế ở chỗ này, bọn họ thật sự có thể không cần sợ bất kỳ ai.

Thật sự có thể không coi ai ra gì.

Khương Vọng không nề hà gì cười cười, thậm chí còn chủ động nghiêng người nhường đường.

Hắn không nhất thiết tính toán với chó của Điền Thường, bởi vì nếu xem xét về mặt ý nghĩa một cách nghiêm khắc thì hiện tại Điền Thường là người của hắn.

Tuy rằng từ sau vụ Thất Tinh Lâu, hắn chưa từng một lần chủ động giao thiệp với Điền Thường, nhưng chỉ là do không cần thiết thôi. Bí mật đao Triều Tín cùng với một màn giết chóc ở trong thế giới Ấn Tinh kia đủ để hắn nắm giữ sinh tử của Điển Thường trong tay.

Ánh mắt của Điền Thường rơi vào người Khương Vọng.

"Khương huynh" Gã lập tức tỏ vẻ khách khí mà xa cách.

Xa cách như vậy là rất bình thường, bởi vì nhìn ở bên ngoài thì gã mới chỉ gặp Khương Vọng hai lần ở Thất Tinh Cốc, ngoài ra hai người không có gặp nhau thêm lần nào khác.

Bọn họ không thân quen, nhưng gã biết danh tiếng của Khương Vọng nên khách khí.

Trên mặt Khương Vọng vẫn là ý cười không để ý, nhưng chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lại.

Đây là sự cao ngạo của một thiên kiêu.

Khi không bị nhận ra, hắn cũng có thể hiền hòa đáp lại. Nhưng sau khi nhận ra rồi, hắn không thể biểu hiện quá yếu thế ví dụ như cúi đầu với Điền thị.

Điền Thường đưa tay ra, giận chó đánh mèo mà dùng cái tay kia vỗ vỗ lên vai nam tử trung niên: "Ngươi thật không biết lễ phép"

Nam tử trung niên kia lập tức bị dọa cho run rẩy, vậy nên xoay mặt về phía Khương Vọng, liên tục nói xin lỗi đầy cung kính:

"Tiểu nhân mắt mù mới va phải quý nhân. Xin ngài trách phạt."

"Không sao" Khương Vọng giơ tay lên: "Tất cả mọi người đều là người Tề, khi ra bên ngoài thì nên giúp đố nhau nhiều hơn mới phải. Nào có đạo lý lại nội đấu bao giờ."

"Xin nhận chỉ giáo."

Điều Thường gật đầu ra hiệu, rồi sau đó nối tiếp nhau đi xuống.

Tất nhiên nhóm người kia sẽ tiếp tục đi theo ở phía sau.

Mà Khương Vọng thì một mình đi lên trên.

Đương nhiên, lần này không một ai dám bảo hắn tránh ra, ngược lại đều chen chúc qua một bên, để lại chỗ trống đủ cho Khương Vọng đi.

Khương Vọng nhìn thấy Điền Thường, cũng nhìn thấy nam nhân trung niên bình thường ở phía sau gã, chính là nam nhân thần sắc chất phác Điền Hòa.

Nụ cười của hắn vốn rất chân thật, lục này lại càng ung dung.

Long xà quần tụ cùng một chỗ, chính là lúc bão táp nổi lên.

Nhiều người thú vị như vậy đều đến rồi, đúng là rất thú vị.

Bình Luận (0)
Comment