Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1223 - Chương 1223: Giác Ngộ

Chương 1223: Giác ngộ

Trăng sáng treo trên biển, buổi tối hôm nay thật là yên bình.

Thùy triều nhẹ nhàng phun trào, như là an ủi lòng người.

Cửa sổ mở ra, một nam tử che mặt, lưng đeo trường đao rất tự nhiên bay vào rồi đứng giữa phòng và nhìn thẳng về phía giường.

Khương Vọng đang ngồi khoanh chân ngay ngắn ở trên giường.

"Ngươi tới chậm" Hắn nói.

Nam tử kia gố khăn che mặt xuống, lộ ra một vẻ mặt lạnh lùng, tất nhiên người kia chỉ có thể là Điền Thưởng.

"Ta không thể để bất kỳ người nào biết việc ta tới gặp ngươi. Cho nên phải chờ lâu một tí."

"Không sao." Khương Vọng mỉm cười nói: "Ta không ngại."

Ban ngày lúc gặp nhau, hắn đã nhắc nhở Điền Thường, người Tẻ cần phải giúp đỡ nhau. Điền Thường là người thông minh, không có đạo lý lại nghe không hiểu. Trừ phi là muốn giả ngu.

Mà Khương Vọng cũng chẳng thiếu cách để đối phó với người giả ngu.

"Ngươi có chuyện gì?" Điền Thường hỏi.

Gã là một người rất thông minh, tất sẽ không làm chuyện ngu ngốc.

Từ sau cái vụ bí cảnh Thất Tinh kia kết thúc xong, Khương Vọng chưa từng tìm gã lấy một lần. Không yêu cầu bất kỳ tin tình báo gì, bất kỳ tài nguyên gì, bất kỳ việc tìm kiếm gì. Nhưng đương nhiên gã không cho rằng Khương Vọng đã quên đi gã.

Khương Vọng không yêu cầu, chỉ có thể là vì thời cơ chưa tới, cái mà gã có thể cho hắn vẫn chưa đủ nhiều.

Gã biết bản thân mình sẽ lựa chọn thế nào, cho nên gã nghĩ gã cũng biết lựa chọn của Khương Vọng.

Tối nay gã có mang theo đao mà đến, nếu như có thể giết chết Khương Vọng thì gã nhất định sẽ không nhẹ tay. Nhưng cho đến hôm nay, dù cho gã có gõ mở Nội Phủ, nhưng sự chênh lệch thực lực với Khương Vọng trái lại lại có một khoảng cách rất lớn.

Vì thế gã rất nghe lời. Như là gã nghe lời Điền An Bình vậy.

Đương nhiên Khương Vọng cũng không mong chờ lòng trung thành của một người như thế, chỉ cần hắn có thể duy trì áp chế thực lực từ đầu tới cuối, luôn nắm giữ sinh tử của người kia là được.

"Không vội." Khương Vọng nói tiếp: "Đã lâu không gặp, chúng ta hẳn nên trò chuyện một lát, nhận biết nhau một lần nữa"

"Đương nhiên rồi" Điền Thường nói.

Dù nói là "nhận biết nhau", nhưng gã biết gã chỉ có tư cách "bị nhận biết". Gã rất có giác ngộ.

"Ta nhớ rằng lúc trước hình như ngươi thân thiện hơn rất nhiều.

Biểu cảm bình thường cũng không giống như hiện tại..." Khương Vọng dừng một lát, nghĩ đến một từ rất thích hợp: "Lạnh lùng"

"Ngươi biết Thất Tâm Cốc là nơi như nào không?" Điền Thường hỏi lại.

Tuy là câu hỏi ngược lại, nhưng gần như đã có câu trả lời rồi. Có thể tiếp tục sống sót ở nơi như vậy, bất kể có đồng ý hay không thì chắc chắn vẫn có chút thay đổi sẽ đi theo mãi mãi.

Khương Vọng gật gù tỏ ra đã hiểu, lại chủ động hàn huyền thêm:

"Ta nhớ ngươi có một người bằng hữu, xuất thân là người Công Dương gia. Sao hôm nay không thấy người kia?"

"Đã chết ở trong Thất Tâm Cốc" Điền Thường trả lời rất bình thản.

Không thể nhìn ra bất cứ loại tâm trạng nào từ vẻ mặt của gã.

Giống như gã đang nói về một người hoàn toàn xa lạ, nói về chuyện hoàn toàn không quan trọng tí nào vậy.

Nhưng Khương Vọng nhõ rõ, cái tên Công Dương Lộ kia là một cao thủ trận đạo, lúc đó tên kia là người mà Điền Thường tín nhiệm nhất.

"Ta không nói nén bi thương, vì ngươi cũng không cần trấn an"

Khương Vọng sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: "Ngươi nói về mình một chút xem sao, tình hình hiện tại thế nào?"

"Nhu ngươi đã thấy, hiện tại cuộc sống của ta vẫn tạm ổn" Điền Thương nói tiếp: "Điền An Bình cho ta quyền lực không nhỏ, để ta phụ trách chuyện ở hải ngoại."

"Điền An Bình?" Khương Vọng cảm thấy hơi khó hiểu.

Hắn vốn cho rằng Điền Thường "quật khởi" là do trong lúc đối kháng với Điền An Bình mà được nâng đỡ. Nhưng không nghĩ tới, người trợ giúp Điền Thường lại là Điền An Bình.

Hắn nhớ là chính Điền An Bình đã nhốt Điền Thường vào Thất Tâm Cốc chờ chết. Lúc ấy hắn biết chuyện này còn cảm thấy rất tiếc, dù sao đây cũng là "tình báo" mà hắn vất vả lắm mới giữ lại, hơn nữa còn cực kỳ có tiềm lực.

Một người bình thường hẳn sẽ không trọng dụng người từng bị mình đày đọa. Hình như Điền An Bình hoàn toàn không lo lắng nuôi hổ thành họa, không lo lắng Điền Thường sẽ trả thù.

"Ố trong Thất Tâm Cốc, suýt chút nữa ta đã phát điên" Điền Thường giật giật khóe miệng: "Phải chẳng điều này khiến cho Điền An Bình cảm thấy gần gũi hơn?"

Bị áp chế, bị người ta ung dung nắm giữ sinh tử và quyết định vận mệnh.

Bản thân phải chịu sự tra tấn không phải người nào cũng có thể chịu được, người tín nhiệm nhất cũng chết ở trong Thất Tâm Cốc.

Vậy mà giờ phút này, gã vẫn có tâm trạng để nói đùa, lấy tên điên Điền An Bình ra làm trò đùa...

Như vậy cũng quá thần kỳ.

Nơi không tầm thường gần như chỉ giúp gã mua vui trong khổ sở.

Hơn nữa, gã cũng không bị Điền An Bình chèn ép mà đánh mất ý chí chiến đấu. Cũng không phải gã không sợ Điền An Bình như ngày thường gã vẫn thể hiện. Gã cũng sợ lắm, nhưng gã có thể đối mặt.

Mà đây chính là cơ sở để gã có tư cách đối địch với Điền An Bình.

"Ngươi rất đáng gờm." Khương Vọng khen.

"Sau khi ta đi ra khỏi Thất Tâm Cốc, mọi người đều nói như vậy."

Điền Thường nói: "Vì thế ta không co cách gì để biết điều và ôn hòa như trước."

Gã chỉ vào mặt mình và nói: "Không phải ta chọn biểu cảm này, mà là bọn họ chọn cho ta cái này."

Lời nói này không quá dễ hiểu, nhưng Khương Vọng chắn chắn hiểu.

Điền Thường cũng không để ý dáng vẻ của bản thân như nào, gã chỉ quan tâm dáng vẻ gì mới có thể giúp gã đạt được nhiều thứ.

"Nói xem Điền An Bình để ngươi phụ trách việc gì?" Khương Vọng hỏi.

Điền Thường lắc lắc đầu, tỏ vẻ gã không thể nói: "Ta sẽ chết."

Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy đi, ta hỏi, còn ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu"

Bằng cách từng bước thu nhỏ phạm vi, cũng có thể suy đoán ra được sơ sơ nguyên trạng của sự kiện. Có lẽ tình báo đến từ đại trạch Điền thị có thể mang đến cho hắn gợi ý hoàn toàn mới về sự kiện Hải Tế.

Nhưng Điền Thường nói: "Cũng không thể"

Khương Vọng cũng không tức giận, chỉ nói: "Ngươi là người thông minh, ta tin ngươi có chừng mực."

Lời này của hắn có hai tầng ý, một là Điền Thường chắc chắn sẽ nghĩ ra cách có thể tránh được cấm chế của Điền An Bình, rồi nói cho hắn nghe một chút. Hai là, Điển Thường cần phải hiểu rõ, rằng gã không có tư cách từ chối quá nhiều đối với Khương Vọng.

Hiển nhiên Điền Thường cũng hiểu được, vì thế gã nói: "Thôi vẫn để ta tự nói"

Gã nhìn quanh phòng một lần, cuối cùng ngồi xuống trước bàn gỗ bày một bộ trà cụ màu cơ bản.

Điền Thường dùng cách của mình kiểm tra qua gian phòng này rồi nói: "Từ trước đây rất lâu ta đã sinh sống ở hải ngoại, tham dự vào công việc của Điền gia ở quần đảo ven biển. Ngươi cũng biết Triều Tín đúng không, chính là tìm cơ hội ở trên biển mà lấy được."

Triều Tín là một thanh danh đao, là bội đao của một vị gia lão Điền thị nào đó, sau đó đã bị Điền Thường cướp đoạt rồi giấu đi.

Mà vị gia lão Điền thị đã chết kia tất nhiên chính là chất dinh dưỡng trong lúc Điền Thưởng giấu tài. Có lẽ cũng chỉ là một trong số nhiều...

Bình Luận (0)
Comment