Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1227 - Chương 1227: Cai Ngục

Chương 1227: Cai ngục

Điếu Hải Lâu thật sự rất thích giày xéo rồng, làm long tệ (tiền tệ), tạo thuyền xương rồng, dùng rồng làm hoa văn trấn ngục trên vách tường.

Dường như có ý định dùng mọi phương diện để phụ họa cho truyền thuyết "một người một gậy, đuổi rồng chạy xa" của tổ tiên bọn họ thuở mới khai phái.

Lúc này không cần phải đẩy cửa, Bích Châu bà bà trực tiếp nắm chặt lấy vòng nắm cửa bên trên cửa đá, sau đó đập nhẹ hai lần rồi bỏ ra.

Khương Vọng đột nhiên cảm thấy mình bị một loại ánh mắt lạnh lẽo nào đó nhìn chăm chú. Ánh mắt kia sâu thẳm, như xuyên thấu vào trong thân thể, khiến cho người ta cực kỳ không được tự nhiên.

Cũng may việc "xem xét" kia kết thúc rất nhanh.

Không bao lâu sau, cửa đá bị người ta kéo từ bên trong.

Người đứng ở phía sau cửa, người mà vừa mở cửa cho bọn họ là một kể say rượu. Chỉ thấy hắn ta gãi gãi cái mớ tóc rối như ổ gà rồi đi vào trong mà không quay đầu lại.

Giống như hoàn toàn không quan tâm mấy người Khương Vọng đến đây làm gì.

Bích Châu bà bà không nói gì, Khương Vọng cũng không lên tiếng.

Cách cửa đá không xa là một cái bàn dính đầy bụi bẩn, phía trên là một đống quân bài lộn xộn.

Còn có ba người ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ba vị trí của bàn, có hai người cởi trần, bọn họ bình thản để lộ lông ngực và đống mỡ của mình. Người vẫn còn mặc y phục kia thì đang dùng một tay chà xát bàn chân.

Tóm lại ai nấy cũng đều lôi thôi lếch thếch, vò rượu ngã trái ngã phải ngổn ngang dưới chân bọn họ.

Hiển nhiên lúc trước mấy người bọn họ vừa uống rượu vừa đánh bài.

Hẳn những người này chính là lính cai ngục trong lời nói của Bích Châu bà bà, nhưng hoàn toàn khác so với tưởng tượng của Khương Vọng. Người có thể để cho Bích Châu bà bà đích thân nhắc nhở, thì chắc chắn là nhân vật nguy hiểm. Chí ít cũng kiểu khuôn mặt lạnh lùng, sát khí quanh người mới xem như na ná trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng không nghĩ tới thế nhưng là một đám nam tử lang thang ngơ ngơ ngác ngác.

Nhưng Khương Vọng nghĩ lại, có khi là vì bọn họ chỉ có thể ở đây ăn no rồi chờ chết, không còn cách nào khác, cho nên mới đặc biệt nguy hiểm?

Đầu ổ gà mở cửa cho Bích Châu bà bà đi thẳng tới chỗ trống còn lại, nấc một cái rồi hùng hùng hổ hổ nói: "Ai dám đổi bài của lão tử, lão tử sẽ làm hắn!"

Cách cái bàn này mười bước là một hàng rào sắt. Trên hàng rào chỉ có vẻn vẹn một cái cửa, lúc này đã được mở ra.

Xuyên thấu qua khe hở hàng rào thì có thấy phía sau nó lại là một hành lang rất dài. Chỉ là lúc này hai bên đường hành lang không phải là vách tường, mà là từng phòng giam một.

Có phòng giam có người ở trong, cũng có cái không có. Nhưng tất cả đều rất yên lặng.

"XXX mẹ người!" Lính cai ngục đang gảy chân ngồi đối diện đầu ổ gà mắng: "Cái đống bài nát của ngươi thì có gì tốt mà phải đổi?"

Đầu ổ gà vỗ bàn một cái: "Quả nhiên ngươi đã nhìn bài của ta!"

Hắn ta trộn lẫn bài của mình với đống bài trên bàn rồi nói:

"Ngươi gian lận! Ván này không tính!"

"Được!"

Lính cai ngục gảy chân mắng một câu, nhưng hiển nhiên cũng rất nhận nợ, không hề ngăn cản hành động trộn bài của đầu ổ gà.

Bích Châu bà bà không chào hỏi với bọn họ mà tự mình đi về phía lưới sắt, Khương Vọng cũng yên lặng đi theo.

"Này! Thừa dịp đầu ổ gà đang trộn bài, cái tên lính cai ngục gầy chân kia mới liếc mắt đánh giá Khương Vọng vài lần: "Trước đây chưa từng gặp, đến từ đâu?"

Khương Vọng suy nghĩ một lát về lời nhắc nhở của Bích Châu bà bà rồi trả lời: "Lâm Tri"

"Ừ, người Tề quốc!"

Câu nói này của hắn ta cũng không có ác ý gì, chỉ đơn giản là lặp lại tin tức vừa mới biết mà thôi, nói xong thì lại tiếp tục gầy da chân.

Ngược lại lính cai ngục đầu ổ gà đã trộn xong bài, trong lúc đang xếp bài thì bỗng nhiên dừng lại, xoa xoa đầu tóc rối vời của mình.

Hắn ta quay sang, tràn đầy hiếu kỳ nhìn về phía Khương Vọng:

"Đã là người Tề quốc, thì nói cho chúng ta nghe một chút xem Tất Nguyên Tiết chết như thế nào?"

Ba vị lính cai ngục còn lại cũng đưa mắt nhìn sang, trong nháy mắt khiến người ta thấy hơi áp lực.

"Tất Nguyên Tiết?" Khương Vọng cau mày. Hắn còn chưa nghe qua cái tên này bao giờ.

"Cũng là lính cai ngục ở đây, nhưng chạy rồi" Bích Châu bà bà lên tiếng giải thích: "Sau đó đã gia nhập Địa Ngục Vô Môn, là một trong số Diêm La. Hình như là... Biện Thành Vương"

Biện Thành Vương của Địa Ngục Vô Môn là lính cai ngục ở ngục Tù Hải!

Mỗi một vị Diêm La đều là cường giả Ngoại Lâu đỉnh phong. Nói cách khác, bốn vị gia hỏa lôi thôi lếch thếch đang đánh bài ở trước mặt cũng có thể đạt tới cảnh giới này.

Bốn vị lính cai ngục Ngoại Lâu đỉnh phong! Thêm vào đó là Tất Nguyên Tiết đã chạy thoát, vậy thì là năm vị!

Lực lượng canh ngục của ngục Tù Hải này là mạnh nhất trong hiểu biết của Khương Vọng!

Không đúng...

Khương Vọng bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, cái vị Tất Nguyên Tiết là lính cai ngục, vậy thì vì sao lại phải "chạy thoát" ?

Từ trước đến này hẳn là chỉ có tù nhân mới vượt ngục, chưa từng nghe nói cai ngục cũng muốn vượt ngục.

Trừ phi cai ngục ở đây cũng thể tự ý rời đi. Bọn họ cũng phải chịu một loại cấm chế nào đó...

Trong lòng Khương Vọng đang suy nghĩ về những vấn đề này, bên ngoài thì trả lời đàng hoàng: "Hình như là bị thủ lĩnh người gõ mõ ở quận Lâm Hải một chưởng bóp chết."

Bốn cai ngục đang đánh bài nhìn nhau, sau đó vẻ mặt như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc.

Cuối cùng mọi người tiếp tục cầm bài, không một ai nhìn Khương Vọng thêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment