Sau khi vượt qua cửa nhỏ trên rào sắt và bước vào hành lang mà hai bên đều là phòng giam, Khương Vọng cảm giác cơ thể bỗng nhiên nặng nề hơn nhiều, ngay cả việc bước đi đơn giản mà cũng cần rất nhiều khí lực.
"Ố khu vực này, mỗi một người đều phải chịu đựng áp lực, làm như thế là để tránh cho một ít tù nhân quá thừa tỉnh lực." Bích Châu bà bà giải thích.
Phòng giam ở hai bên đều lấy rào sắt làm tường, mục đích để tiện cho cai ngục có thể quan sát tình hình của tù nhân bất cứ lúc nào.
Tiếng vang phát ra từ quải trượng đầu rồng của Bích Châu bà bà va chạm trên hàng lang rất rõ ràng. Nhưng đám tù nhân cuộn người ở trong phòng giam đều không nhìn ra ngoài này lấy một lần.
Hình như bọn họ đều đã mất đi loại tâm trạng gọi là "hiếu kỳ".
Không thể nghi ngờ gì, điều này đã để lại một bóng ma giăng kín ở trong lòng Khương Vọng.
Đi tiếp vào bên trong thì không còn nhìn thấy rào sắt nữa, chỉ có một cái cửa đá. Ngoại trừ một lỗ hổng nho nhỏ thì hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Chắc hẳn ở bên trong là tù nhân tầm cỡ quan trọng hơn nhiều, nên lúc thiết kế phòng giam đã cân nhắc đến độ chắc chắn.
Đường hành lang còn rất dài, có vẻ như không thể nhìn thấy cuối.
Rõ ràng cách một khoảng cách thì trên đỉnh sẽ có khảm một viên bảo châu chiếu sáng, nhưng từ đầu cho tới cuối hành lang này lại như một vực sâu không đáy liên tiếp. Không thể nhìn rõ cái gì, hơn nữa còn có cảm giác khủng bố ẩn giấu đâu đây.
"Ta không đi vào." Giọng nói của bà bà vang lên: "Ta không chịu nổi khi thấy Quỳnh Nhi bị khổ"
Trên vách tưởng giữa hai gian nhà đá có một thứ gì đó giống như giá đỡ nến. Lúc đầu Khương Vọng còn không biết nó dùng để làm gì, mãi cho đến khi Bích Châu bà bà lấy một nén nhang ra và cắm ở bên trên.
Bà ta dùng ngón trỏ khô gầy nhẹ nhàng vạch một cái, cây nhang kia lập tức bị cắt mất bốn phần năm, còn lại non nửa đoạn đang cháy.
"Ngươi chỉ có bấy nhiêu thời gian" Bích Châu bà bà nói.
Khương Vọng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Có lẽ là đã nói với bên cai ngục kia từ trước, nên lúc này Bích Châu bà bà trực tiếp lấy ra một cái chìa khóa bằng đá rồi mở cái cửa đá này ra.
Bản thân bà ta thì đứng bên cạnh cửa, không đi lên nhìn lấy một tí, dường như thật sự không đành lòng.
Không biết vì sao, đột nhiên Khương Vọng lại cảm thấy hơi do dự.
Hắn đi một mạch đến Hoài đảo, mục tiêu rất rõ ràng đó chính là muốn cứu Trúc Bích Quỳnh. Một lời đã nói ra, vạn núi không thể cản. Trước khi Hải Tế bắt đầu sẽ đi thăm Trúc Bích Quỳnh, đó cũng là chuyện đã được quyết định từ lâu.
Nhưng giờ phút này khi đứng ở ngoài cửa, chỉ còn cách nhau một bức tường, hắn lại đột nhiên thấy sợ hãi.
Giờ phút này vị bằng hữu mạo hiểm truyền tin cho hắn đã thành thế nào rồi?
Nàng đã trải qua khoảng thời gian gian khổ như thế nào ở trong ngục Tù Hải nghiêm ngặt như thế này?
Hắn rất bất an, nhưng hắn vẫn đi vào bên trong phòng giam.
Cây nhang đang cháy trên giá kia nhắc nhở rằng hắn không có thời gian để do dự.
Đoạn đường này rất nhiều lúc đều là như vậy, hắn không có thời gian để yếu đuối.
Hắn phải đối mặt.
Sau khi Khương Vọng bước vào nhà đá, thì cách cửa phía sau cũng khép lại.
Trong thạch thất rất tối, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Khương Vọng nhìn rõ nơi này.
Toàn bộ nhà đá ước chừng rộng mười độ (1) vuông, còn rộng rãi hơn một tí so với tưởng tưởng của hắn.
(1) Độ: đơn vị đo độ dài xưa, một bộ bằng năm thước.
Chỗ này cũng xem như sạch sẽ, không có vật hôi thối gì, chỉ có mùi gió biển nhàn nhạt... cũng không biết ở dưới đáy biển sâu như này thì gió thổi đến từ đâu được.
Trên vách tưởng chính giữa đối diện với cửa đá có hai cái xích sắt.
Một nữ tử tóc dài mềm yếu đang bị treo bằng xích sắt ở trên tường.
Nàng cúi thấp đầu, hơi thở rất nhẹ, có lẽ đang ngủ.
Vậy mà tiếng mở cửa cũng không thể đánh thức được nàng.
Nàng giống như một con rối cũ nát bị đứa trẻ có mới nới cũ chán ghét mà vứt bỏ, thế là bị treo ở một chỗ nào đó, chờ đợi ngày bị bỏ rơi hoàn toàn.
Thiếu nữ xinh đẹp bị hắn dùng Diễm Hoa đuổi ra khỏi phòng ở trấn Thanh Dương, cô nương đơn thuần lầm tưởng hắn là kẻ ác mà khóc đến mức nước mắt như mưa...
Hiện tại đang bị treo ở đây.
Đạo nguyên ở trong cơ thể nàng đã hoàn toàn tiêu tan, chẳng còn lấy một chút tu vi. Nàng đã không còn là tu sĩ siêu phàm, mà là một nữ hài bình thường.
Tóc dài rũ xuống trước người đã che khuất mặt mũi của nàng.
Khương Vọng tiện tay bấm một đạo quyết, hắn muốn ngưng tụ ra hai thanh cọc giúp nàng lót chân một chút, bởi vì cổ tay nàng đã bị treo thành màu tím đen, gần như sắp gãy rời ra rồi.
Nhưng nguyên lực của hắn cứ tụ rồi rồi lại lập tức tiêu tán. Bởi vì cấm chế đặc thù, nên không thể nào sử dụng đạo thuật ở tù thất này.
Khương Vọng muốn chém ra hai cái hố ở trên tường để hai chân của nàng có điểm tựa, không đến nỗi tất cả trọng lượng đều đặt trên cổ tay như bây giờ.
Nhưng hắn không biết nếu làm hỏng tường thì sẽ có hậu quả gì.
Hắn lại càng muốn dùng một chiêu kiếm chặt đứt xiểng xích rồi mang Trúc Bích Quỳnh đi.
Nhưng hắn biết rõ mình không thể mang Trúc Bích Quỳnh ra khỏi chỗ này.
Khương Vọng chỉ đành thở dài một hơi ở trong lòng, sau đó dùng một tay vòng lấy chân nhỏ của nàng rồi nâng nàng lên.
"Không! Không được! Đừng!"
Dường như Trúc Bích Quỳnh mới tỉnh lại từ trong ác mộng, vậy nên cứ đạp chân không ngừng, nhưng sức lực rất yếu.
Nàng yếu đến nỗi, ngay cả tiếng gào khóc cũng như có như không.
"Là ta, là ta. Trúc đạo hữu, đừng sợ. Ta là Khương Vọng"
Khương Vọng trấn an nàng, sau đó dùng một cái tay khác bắn ra một đốm hoa lửa để lơ lửng ở trước mặt mình. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, để Trúc Bích Quỳnh nhìn rõ khuôn mặt mình.
May mà thần thông sinh ra tự thân, không bị ảnh hưởng, nên hắn mới có thể bắn ra đốm Tam Muội Chân Hỏa này.
Đây cũng là lần đầu tiên Khương Vọng làm chuyện xa xỉ như là dùng Tam Muội Chân Hỏa để chiếu sáng thế này.
Trúc Bích Quỳnh cúi thấp đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt Khương Vọng xuyên qua đám tóc dài rối tung.
"Hu hu..."
Nàng méo miệng, dù rất cố gắng nhịn xuống nhưng cuối cùng vẫn khóc lên.
Tiếng khóc của nàng rất yếu ớt, nức nở xa xăm, giống như bất cứ lúc nào hơi thở cũng có thể tắt ngấm.
Dù nàng đang khóc nhưng lại không có nước mắt, bởi vì nước mắt đã cạn khô từ lâu.
Cổ tay nàng tạm thời được thoải mái, nhưng vẫn không nhúc nhích như cũ, rõ ràng là đã mất đi tri giác.
"Không sao rồi" Khương Vọng vươn tay ra, nhẹ nhàng vén những sợi tóc dài che khuất đôi mắt của nàng ra sau tai rồi dịu dàng nói: "Không sao rồi."
"Xin, xin lỗi..." Nàng khóc một hồi, rồi mấp máy đôi môi khô nứt trắng bệch: "Ta nói hết rồi."
"Làm sao rồi?" Khương Vọng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói gì rồi?"
Trúc Bích Quỳnh nhắm hai mắt lại, có vẻ như quá mệt mỏi, nhưng lại cố gắng mở mắt ra, giọng nói yếu ớt vang lên: "Ngươi có một thương hội tên Đức Thịnh, trấn Thanh Dương do Tiểu Tiểu quản lý sự vụ, Hướng Tiền là luyện phi kiếm, còn có Trương Hải luyện đan, quan hệ giữa ngươi và Trọng Huyền Thắng rất tốt... Hu hu hu, ta đều, ta đều nói hết rồi. Ta không muốn nói, thế nhưng... thật sự rất đau. Hu hu hu..."
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được bên trong ngục Tù Hải sẽ có loại cực hình như thế nào. Mấy cái đó là thứ mà một bông hoa được nuôi dưỡng ở trong nhà như Trúc Bích Quỳnh không thể chịu đựng được.
"Không sao. Không trách ngươi. Nếu đổi lại là ta thì cũng không thể nào chịu đựng được những cực hình kia. Hơn nữa những thứ mà ngươi nói cũng không phải bí mật gì. Nó không có bất cứ tổn hại gì đến ta hết"