"Làm phiền sùng trưởng lão rồi." Nguy Tầm gật đầu nói.
Mà Sùng Quang chân nhân trực tiếp vung tay lên, mang theo Bích Châu bà bà cùng Khương Vọng bay ra khỏi đài Thiên Nhai.
Lúc rời khỏi đài Thiên Nhai, Khương Vọng mới nhìn thấy những chữ khác trên vách đá nghe nói là do tổ sư Điếu Hải Lâu - Điếu Long Khách - lưu lại này -- "Hải thượng minh nguyệt khởi, vu thử vọng đoạn thiên nhai." (1)
(1) Trăng lên từ mặt biển, nhìn hết thiên thai trong tầm mắt.
Một chữ "Vọng" này trông vô cùng thê lương, khiến người ta cũng cảm nhận được sự dày vò khốn khổ khi chờ đợi.
Khương Vọng nhìn thấy trước mắt mình là một mảnh sương mù mờ mịt.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng gió gào thét, hắn mới ý thức được bản thân đã dừng lại, mới phát hiện không thấy Sùng Quang chân nhân hay Bích Châu bà bà đâu.
Rất khó để hình dung chuẩn xác những gì mà hắn đang chứng kiến.
Bầu trời, mặt đất quen thuộc gần như không tồn tại, thậm chí đến cả biển cũng không có.
Phân không rõ phương hướng, dõi mắt nhìn xa chỉ là một mảnh hư vô mờ mịt, lâu lâu mới có mấy điểm đen hiện lên trong tầm nhìn.
Trong lòng Khương Vọng đột nhiên hiểu ra, đây là Mê Giới.
Đây là một mảnh không vực trống rỗng, ngăn cách giữa bờ biển cùng thương hải. Nơi này vốn không có phương vị, tu sĩ cường đại phải thông qua cảm ứng tỉnh quang thánh lâu trong tỉnh không xa xôi, mới có thể nhận biết khái quát vị trí đại khái của bản thân, mới có biện pháp tìm được đường về nhà.
Khương Vọng không hoảng loạn, hắn đã sớm biết nơi này là như thế nào, cũng đã sớm có giác ngộ tương ứng.
Hắn không vội vã hành động, mà đứng nguyên tại chỗ, trước tiên lấy ra Thận Vương Châu mà Lý Long Xuyên đã tặng, thúc đẩy nó, tạo ra một huyễn tượng cho bản thân, đồng thời giấu mình ở vị trí cách huyễn tượng ba trượng.
Nan Thuyết đại sư có thể dùng Thận Vương Châu lừa gạt cả Chiếu Vô Nhan - Ngoại Lâu Cảnh. Mà so ra, Chiếu Vô Nhan còn mạnh hơn Bích Châu bà bà rất nhiều. Như vậy, Thận Vương Châu hẳn cũng sẽ có tác dụng với Bích Châu bà bà.
Có điều, cân nhắc đến việc huyễn thuật của Điếu Hải Lâu đứng đầu thiên hạ nên dù trên tư liệu cho thấy Bích Châu bà bà cũng không có sở trường về mặt này, hắn cũng không dám hành động qua loa.
Thận Vương Châu chỉ là thủ đoạn nhất thời, không phải là thứ có thể nhờ cậy để phân thắng bại.
Lúc trước, khi còn ở đài Thiên Nhai, vì không tiện, đồng thời cũng là để tránh cho Bích Châu bà bà đề phòng nên giờ phút này Khương Vọng mới mở hộp con sóc Yến Phủ đã tặng.
Vừa nhìn thấy, suýt nữa đã bị khí tức phú quý chọc mù hai mắt.
Trong hộp con sóc này chứa đầy phù triện!
Trấn Sơn Phù, Chỉ Thủy Phù, Kim Thân Phù...
Rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có.
Giá trị của một hộp này... Dùng ánh mắt của Khương Vọng hiện giờ, tính không ra.
Đây lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều phù triện như vậy, trước giờ cũng chưa từng sử dụng.
Cần biết, thời đại phù triện sở dĩ nhanh chóng tiêu vong như vậy là bởi vì chi phí chế tác rất lớn. Nếu muốn chịu tải được vĩ lực to lớn thì chất liệu không thể kém, chỉ tính riêng khoản này đã là một khoản chi phí không nhỏ rồi. Phù triện càng mạnh thì yêu cầu đối với chất liệu lại càng cao.
Mà xa xỉ nhất chính là, phù triện là vật phẩm tiêu hao.
Một món pháp khí, hoặc là một cơ quan thú của Mặc gia có chi phí chế tác cao hơn phù triện có uy lực tương đương rất nhiều, nhưng pháp khí cùng cơ quan thú chỉ cần chưa tổn hại thì vẫn luôn có thể sử dụng được. Còn phù triện, đã xé mở thì không còn nữa...
Dùng cơ quan thú chiến đấu đã bị coi là là đang đốt Đạo Nguyên thạch, còn dùng phù triện chiến đấu thì quả thực chính là đang ném Đạo Nguyên thạch số lượng lớn.
Có người đã từng dùng những lời thế này để miêu tả cảm giác khi sử dụng phù triện chiến đấu -- "Như là hộp trữ vật của ngươi đột nhiên nổ tung, sau khi đấu pháp xong, ngươi chỉ vừa mở mắt liền phát hiện bản thân tay trắng rồi."
So sánh ra, dùng tài nguyên tương đương để đầu tư vào bản thân, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất. Khắc ấn đạo thuật thuấn phát trong Thông Thiên Cung cùng trong Ngũ Phủ, có thời gian kích phát nhanh hơn phù triện rất nhiều, còn khiến địch nhân khó phòng bị hơn.
Càng đừng nói đến việc, Phù Sư bây giờ vô cùng hiếm... Tính ra, phù triện quý giá đến cỡ nào thì không cần phải nói thêm nữa.
Thời đại phù triện tiêu vong là lựa chọn của lịch sử.
Hiện giờ, phù triện nhiều lắm cũng chỉ là một loại thủ đoạn phụ trợ, dù sao phù triển cấp thấp thì cũng không quá khó chế tác. Nhưng hiệu quả... cũng chỉ tốt hơn những thủ đoạn thông thường một chút mà thôi.
Lúc trước, Tô Tú Hành làm nghề sát thủ nguy hiểm trùng trùng, so sánh với những tu sĩ cùng cấp thì xem như giàu hơn đôi chút.
Vậy nhưng, phù triện tùy thân mà hắn ta mang theo kia có uy lực kém đến mức khiến người ta tức ứa gan, càng đừng nói đến việc có thể ảnh hưởng đến Khương Vọng của bây giờ.
Mà một hộp Yến Phủ tặng cho này...
Khương Vọng cất nó đi, phiền muộn thở dài một hơi -- cái này làm sao báo đáp đây?
Hắn đột nhiên sinh ra đồng tình đối với câu thóa mạ lúc tức giận kia của Hứa Tượng Càn... "Cầu đại hộ!"
Thất Huyền bảo y trên người thì không cần phải nghiên cứu nữa.
Hắn đã biết được năng lực phòng ngự của món bản vật này. Còn chiếc nhẫn ngọc mà Lý Phượng Nghiêu bảo Lý Long Xuyên đưa cho hắn kia, hắn cũng đã nắm được.
Sau khi kiểm tra các món "võ bị" đám bằng hữu trợ giúp cho mình xong, hắn mới phân ra một luồng tâm thần, dừng ở Chỉ Dư trên ngón trỏ tay trái.
Vật nhỏ này là thứ để hắn có thể tìm đường về nhà, cũng là thứ hắn có thể nhờ cậy giờ phút này.
Việc Khương Vô Ưu nghiêm túc nhắc nhỏ hắn, trước khi chết, phải hủy Chỉ Dư này, không phải là không có đạo lý.
Những thông tin nó ghi chép lại là vô cùng chi tiết, mặc dù không thể bao trùm hết toàn bộ Mê Giới nhưng ít ra, ở những khu vực đã được thăm dò thì đều đã được đánh dấu hết, giúp người ta không đến mức như một con ruồi bọ không đầu.
Căn cứ vào đánh dấu trên Chỉ Dư, hiện giờ, khu vực hắn đang ở có tên là "Đinh Mùi".
Cũng không biết Dương Cốc cùng Điếu Hải Lâu bên kia có phân chia giống như thế này không, lại càng không biết bên phía Hải Tộc phân chia Mê Giới này như thế nào.
Tin tức tốt là, khu vực này là khu vực đã được Nhân Tộc thăm dò qua, không đến mức không rõ ràng tình huống.
Tin tức xấu là, ở khu vực này, lực lượng Nhân Tộc cũng không chiếm cứ ưu thế.
Chỉ có một tòa "Đảo nổi" do tu sĩ Dương Cốc chiếm đóng. Tu sĩ Nhân Tộc có thể đến nơi này để bổ sung trang bị. Còn phần lớn còn lại đều là đất hoang. Đối ứng với "Đảo nổi" của Nhân Tộc là "Hải sào", nó có năm tòa ở khu vực Đinh Mùi này, hình thành tính nghiền áp đối với Nhân Tộc.
Nói cách khác, Khương Vọng có thể gặp phải Hải Tộc bất cứ lúc nào, có thể lâm chiến mọi lúc mọi nơi.