Lại nói đến trên đài Thiên Nhai, Sùng Quang chân nhân vung tay lên, Khương Vọng và Bích Châu bà bà liền bị cuốn đi mất.
Nguy Tầm vừa đi đến ghế chủ vị vừa mở miệng phân phó: "Giải Trúc Bích Quỳnh qua một bên, tiếp tục Hải Tế"
Chủ vị Dương Phụng, Kỳ Tiếu, Khương Vô Ưu đều đứng thẳng, chờ Nguy Tầm ngồi xuống ghế chủ vị rồi bọn họ cũng không ai ngồi xuống.
Nguy Tầm ở đây, người có thể ngồi giống như ông ta, chỉ có Chân Quân.
Hải Kinh Bình đứng lên lần nữa, tiếp tục chủ trì đại điển Hải Tế.
Ông ta giống như đã hoàn toàn quên đi chuyện lúc nãy, trên mặt không thấy chút phẫn nộ hay bực tức gì.
"Có..."
Tiếng trống lại vang lên, giáp sĩ giáp đen lại áp giải tù nhân, từng người đi lên. Ngoại trừ Trúc Bích Quỳnh được áp giải qua một bên, thì giống như không hề có sự thay đổi nào.
Trọng Huyền Minh Hà, Trọng Huyền Thắng lúc này đã ngồi vào ghế dự lễ. Môn chủ Hứa Chỉ Lan và trưởng lão Phạm Thanh Thanh của Ngũ Tiên Môn ngồi sau lưng bọn họ, chuyện này cho thấy Ngũ Tiên Môn đã hoàn toàn phụ thuộc vào Trọng Huyền gia. Đương nhiên, Ngũ Tiên Môn không phải đã gia nhập vào Trọng Huyền gia, mà là muốn thông qua mối quan hệ với Trọng Huyền gia, dựa vào Tề quốc. Chẳng qua gần gũi với Trọng Huyền gia hơn so với những thế lực khác ở Tề quốc mà thôi.
Lục Hoa, thứ vụ sử của Điếu Hải Lâu không nói tiếng nào chen vào trong đám người. Không thể ở lại Điếu Hải Lâu nữa, sau khi kết thúc Hải Tế, hắn ta chỉ có thể trở về đảo Quyết Minh, đến lúc đó Khương Vô Ưu tất nhiên sẽ có sắp xếp khác cho hắn ta.
"Ta vừa mới nhận được một tin tức." Trọng Huyền Minh Hà truyền âm đến: "Đảo Sùng Giá bị hải tặc đánh lén. Tất cả pháp trận phòng ngự trên đảo đều bị phá hồng. Tài nguyên trên đảo đều bị cướp đi hết. Cửu Huyền Tông ở gần đó đã phái tu sĩ đến đuổi hải tặc đi, đồng thời cắm cờ ở đảo Sùng Giá."
Ở quảo đảo gần biển có rất nhiều tông môn, nhưng hải tặc cũng chẳng khi nào tuyệt tích.
Phần lớn là một số đệ tử phản bội tông môn, cuồng đồ tà đạo, ấn núp hoành hành ở một số hải vực, thỉnh thoảng mới ra ngoài cướp bóc.
Đương nhiên, có rất nhiều hải tặc cũng có thế lực đằng sau chống lưng.
Đám hải tặc đánh lén đảo Sùng Giá rất hiển nhiên đều thuộc về loại này.
Nhân lúc Trọng Huyền Minh Hà rời khỏi mà tiến hành đánh lén.
Bọn chúng đánh bại lực lượng trên đảo Sùng Giá của Trọng Huyền gia, phá hủy pháp trận, những thứ có giá trị đều bị cướp sạch, đảo Sùng Giá liền được coi là vùng đất không chủ. Cửu Huyền Tông đuổi hải tặc đi, tất nhiên có thể trở thành chủ nhân mới của đảo Sùng Giá.
Cách thức này vừa đơn giản lại vừa thô bạo, không có thế lực lớn thì không thể nào làm được.
Trọng Huyền gia hoàn toàn có thực lực trả thù hải tặc, nhưng không thể trực tiếp tấn công Cửu Huyền Tông. Phía sau Cửu Huyền Tông, chính là tứ trưởng lão của Điếu Hải Lâu - Cô Hoài Tín.
Nói cách khác, bắt đầu từ bây giờ, đảo Sùng Giá đã không còn nữa.
Giọng Trọng Huyền Minh Hà không vui không buồn, nhưng không cần bàn cãi gì nữa, lần này Trọng Huyền gia phải chịu tổn thất nghiêm trọng.
Trọng Huyền Thắng không nói gì, chỉ truyền âm trả lời: "Tổn thất của thúc phụ, chất nhi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đòi trở về."
Chuyện này vốn chính là một trong những kế hoạch của Bích Châu bà bà, ông ta lúc trước đã sớm nhận ra rồi. Chẳng qua bản thân Trọng Huyền Minh Hà vẫn ôm tâm lý may mắn mà thôi.
Sao có thể may mắn được chứ?
Bích Châu bà bà bị ném đến Mê Giới, Cô Hoài Tín sau lưng bà ta cũng không có động tĩnh gì.
Trọng Huyền Minh Hà không nói là tin mà cũng không nói là không tin, chỉ nhìn xung quanh, giống như đang chú tâm tham gia lễ tế.
Đôi thúc phụ chất tử này không hề đối địch, nhưng cũng không mấy thân thiết.
Cảm giác phức tạp của Trọng Huyền Minh Hà đối với nhị huynh Trọng Huyền Minh Đồ dường như cũng lây lan đến trên người của con trai nhị huynh. Khó lòng có thái độ đối xử rõ ràng.
Mà cũng giống vậy, sự xa cách trong lòng đối với những người khác ở Trọng Huyền gia của Trọng Huyền Thắng, được hình thành từ nhỏ, đã chẳng thể mất đi một cách đơn giản nữa.
Lúc ở chung với nhau, bọn họ đều không biết phải làm sao.
Trên trận, Hải Kinh Bình rốt cuộc cũng đã tuyên xong toàn bộ tội danh của tù nhân, lần này không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra.
Tất cả tù nhân, đều bị áp giải đến phía trước vách núi, đối điện với biển, đưa lưng về phía mọi người.
Bọn họ đều bị phế bỏ tu vi, co rúm người trong gió biển.
Có người khóc thét, có người trầm mặc, có người cầu xin tha thứ, nhưng không hề được đáp lại.
"Mời tế!" Hải Kinh Bình hô lên.
Những giáp sĩ giáp đen kia không nói một lời, chỉ đồng thời đẩy đám tù nhân về phía trước!
Bốn mươi bốn tù nhân đồng loạt rơi xuống biển.
Tiếng kêu thảm thiết lúc có lúc không bị gió biển cuốn đi mất.
Ngã từ độ cao này xuống, những tù nhân đã mất hết tu vi này chẳng thể có chút may mắn nào.
Hải Kinh Bình giơ cao hai tay, lớn tiếng tuyên bố: "Hồn quy lai hẻ!" ()
() linh hồn quay về "Hồn quy lai hề!"
Tất cả mọi người đều giơ cao hai tay, hô lên như vậy.
Bên trong Mê Giới nổi gió, ngọn gió này tuyệt đối không tầm thường.
Bên trong làn gió nhẹ, Khương Vọng cảm thấy một loại tạp chất phức tạp, không thuộc về nguyên tố gió. Thứ này cực kỳ nhỏ, nếu không phải hắn đang dùng tất cả giác quan để quan sát thì e rằng rất khó nhận ra.
Hoặc là cũng không thể gọi chúng là "tạp chất" được, bởi vì những thứ mà chúng "bám vào" cũng không phải là vật chất.
Hắn suy nghĩ rất lâu, mới hơi hơi nhận ra, đó là một loại tâm trạng nào đó. Sau khi dùng thần hồn Nặc Xà thăm dò, cuối cùng mới có thể xác định, bọn chúng thật sự có liên quan đến những tu sĩ đã chiến tử ở đây.
Không phải là hồn phách hoàn chỉnh, hay là tàn linh gì đó, mà chỉ giống như một loại chấp niệm, ở một nơi như Mê Giới này, không có chỗ để quay về, lại không có gì để quyến luyến.
Lúc này hắn mới nhớ đến, hôm nay chính là ngày bốn tháng tư, là ngày Hải Tế mỗi năm một lần.
Các tu sĩ của quảo đảo gần biển đang tế hải, dùng nghi thức thành kính để nghênh đón anh linh trở về.
Chết ở Mê Giới, chính là mất đi linh hồn.
Không phải là xác thịt chết đi chỉ còn thần hồn, mà là xác thịt chết đi đồng thời thần hồn cũng bị giam cầm.
Lúc vẫn còn xác thịt mà vẫn dễ lạc đường, huống chỉ chỉ còn lại thần hồn, lại thêm mất đi sự dẫn dắt của Tinh Quang Thánh Lâu.