Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1296 - Chương 1296: Cẩm Tú

Chương 1296: Cẩm Tú

Nguyên hình Hải Chủ xương sống mọc sáu cánh kia, một miếng đã cắn tan mấy tầng phù triện hộ thân, đến khi sắp đáp xuống người Khương Vọng thì lại cắn một miếng vào khoảng không!

Mũi chân Khương Vọng nhấn một cái, đám mây màu xanh dưới chân vừa hiện liền tản ra, thoát ra khỏi mấy thế tấn công đang dây lấy người kia, còn người thì đã kề mặt với nữ Hải tộc ngón tay nhọn như chủy thủ kia.

Nắm kiếm như đao, trực tiếp đâm một kiếm về trước!

Dây xanh quấn quanh thân nữ Hải tộc này, đan dệt như một bộ áo giáp, ngăn cản mũi kiếm.

Nhưng tay trái của Khương Vọng lại trực tiếp giữ trên đằng giáp.

Ánh sáng trắng xám trên tay lưu chuyển, Hủ Mộc Quyết!

Hủ Mộc Quyết chỉ có bậc Giáp trung phẩm, nhưng lại dựa vào năng lực tương khắc trời sinh để ăn mòn và xuyên thủng đằng giáp này trong nháy mắt.

Trường Tương Tư không hề chậm trễ sáp gần lại đâm vào.

Tay trái của Khương Vọng vừa đẩy, nữ Hải tộc ngón tay nhọn như chủy thủ này đã vô lực ngã ngửa ra sau.

Trong nháy mắt vừa rồi đó, kiếm khí mà Trường Tương Tư bạo phát đã xoắn nát hết lục phủ ngũ tạng của nàng ta, khiến nàng ta chết hoàn toàn.

Tất cả những điều này trong quá trình nói thì chậm, nhưng cũng chỉ kết thúc trong chớp mắt.

Có vẻ là Khương Vọng đã xông tới, nắm kiếm như đao, một kiếm liền đâm chết người khác!

Mà Khương Vọng vừa rút kiếm ra, liền vô cảm nhìn về mấy mấy Hải tộc còn lại kia.

Sương quang trong Nội Phủ thứ hai lưu động, thần thông Lạc Lối!

Mục tiêu là tên Hải tộc đầu như chim ưng, có tám mươi cái chân, xương sống mọc ra sáu cánh kia.

Khi Ngư Vạn Cốc mạnh nhất trong chiến đội bị thuấn sát, hắn ta có sợ hãi hay không? Đương nhiên là có. Nhưng hắn ta sẽ không trốn tránh.

Khi Ngư Nhuận Thu chết ngay sau đó, có phải trong lòng hắn ta đã căng thẳng hay không? Đương nhiên cũng có, nhưng hắn ta vẫn dám chém giết.

Khi hai chiến hữu xông về phía trước chết ngay lúc đối mặt, lẽ nào hắn ta sẽ không hoảng loạn sao? Nhưng hắn ta cũng có phẫn nộ và thù hận, cũng muốn anh dũng báo thù.

Khi một bộ thế công mà đồng đội hợp sức lập tức muốn giết chết tu sĩ Nhân tộc đáng hận đó, nhưng lại thất bại lần nữa.

Thì khi đó, hắn ta không thể không thừa nhận, hắn ta đã không thể khắc chế hoảng loạn nữa rồi.

Mà ngay sau đó, lại là một chiến hữu bị giết chết, gần như không hề có sức phản kháng!

Hắn ta tận mắt nhìn thấy chiến hữu của mình cứ từng người từng người một chết đi, dường như không hề gây ra bất kỳ trổ ngại gì cho đối phương.

Tu sĩ Nhân tộc kia căn bản không giống như Nội Phủ thần thông thông thường, mà ngược lại lại giống như là cường giả Thiên Phủ trong truyền thuyết. Hắn giết những chiến hữu mà hắn ta biết rõ lợi hại này lại đứt khoát và gọn gàng như giết gà.

Lúc này, nỗi sợ hãi... Cuối cùng cũng đã đến giới hạn.

Hắn ta giận dữ gầm lên một tiếng không rõ nghĩa, một cái xoay người, cánh đập chân đạp, thoáng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn ta chạy rồi!

Vào thời điểm này, Lạc Lối đã chỉ phối lựa chọn của hắn ta!

Là một cường giả có thực lực chỉ đứng sau Ngư Vạn Cốc trong tiểu đội chiến đấu này, hành động tháo chạy của hắn ta đã trực tiếp đập tan tinh thần của những chiến sĩ khác.

Hai nguyên hình Hải Chủ đã lộ diện là lợi trảo cự sa và cốt thích cự ngư, một con khép mắt lại, một con thậm chí còn trực tiếp buông gai xương, tản ra hai bên, con nào cũng hốt hoảng tháo chạy.

(2) #l/TE"lợi trảo cự sa: cá mập to lớn với móng vuốt sắc nhọn (3) ##llE# cốt thích cự ngư: con cá to có gai xương Hải tộc soái khí mặt có hoành văn kia, cũng lập tức trả đao về sườn, xoay người bay đi.

Bộp!

Một sợi dây thừng ảm đạm vô quang, không biết đã ấn nấp trước người gã từ lúc nào, đúng vào thời điểm gã hoang mang sợ hãi đã quấn quanh trói gã lại!

"Cứu ta! Cứu ta với!" Gã hoảng sợ hô to.

Nhưng một cảnh này đã khiến những kẻ tháo chạy càng sợ hãi hơn, gần như là đã tăng nhanh tốc độ thành kiểu chạy bạt mạng.

Tu sĩ Nhân tộc đáng sợ kia, dường như căn bản không định buông tha cho bất kỳ người nào trong số bọn họ!

"Hồ"

Khương Vọng hít một hơi dài, để cho thân thể đã sức cùng lực kiệt rút ra chút sức lực từ hơi thở.

Hắn chậm rãi bay đến trước mặt Hải tộc cuối cùng còn ở lại hiện trường này.

"Đừng... Đừng..." Hải tộc ra sức kêu la: "Chúng ta thương lượng, có thể thương lượng, ta chuộc mạng..."

Khương Vọng căn bản không có nghe gã nói gì, hai tay cầm trường kiếm, chém ngang một đường từ trái qua phải!

"AI" Hải tộc kêu lên thảm thiết, nhưng vẫn chưa chết đi.

Vì Trưởng Tương Tư chỉ chém vào một nửa cổ gáy của gã.

Không phải vì cổ gáy của gã cứng cỏi, cũng không phải vì Trường Tương Tư không đủ sắc bén.

Mà là Khương Vọng, đã không còn quá nhiều sức lực nữa.

Trận chiến vừa rồi, hắn đã dốc hết toàn bộ tài trí, thủ đoạn, đồ vật, không giữ lại một tí gì cả.

"Hô... ° Khương Vọng thở phào một hơi.

Ánh sáng lạnh lẽo của ban chỉ Băng Trầm trên ngón tay cái chợt lóe, Trường Tương Tư cuối cùng thuận lợi xẹt qua chung chút.

(4) #Z†ä ban chỉ: nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái Khối đầu lâu soái khí có đặc trưng Hải tộc kia còn lắc lư trên cổ gáy một cái, sau đó mới im lặng rơi xuống.

Khi thần thông Cẩm Tú phát sinh hiệu lực trên người Khương Vọng, giúp hắn thoát khỏi số mệnh phải chết.

Thì khi đó trên đảo Huyền Nguyệt, trong một quán trà nào đó.

Hứa Tượng Càn đang quấn lấy Chiếu Vô Nhan nói chuyện đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngửa đầu liền ngã.

Chiếu Vô Nhan một tay đỡ lấy hắn ta, vào thời điểm cứu người, nàng ta vẫn duy trì khoảng cách: "Hứa sư đệ, ngươi làm sao vậy?"

Tử Thư cũng lo lắng nhìn hắn ta, tuy nàng không cảm thấy rằng tên trán cao này có thể xứng với sư tỷ nhà mình, nhưng ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, nàng lại cảm thấy người này thực ra cũng không xấu xa gì. Nhất là hắn ta với Khương Vọng còn là bạn tốt của nhau...

Sắc mặt Hứa Tượng Càn trắng bệch, vốn đang tràn trề hơi thở, vậy mà thoáng chốc đã vô cùng yếu ớt.

Đợi đến khi Chiếu Vô Nhan truyền vào một chút đạo nguyên ấm nóng, hắn ta lại tỉnh lại một trận, lúc này mới mở mắt, nói một cách khó khăn: "Nhanh, ta sắp không xong rồi."

"Trước khi ta chết" Hắn ta bi thương nhìn Chiếu Vô Nhan: "Tỷ có thể... nói một tiếng... yêu ta hay không"

Tử Thư không khỏi trợn mắt khinh thường, ngồi về chỗ. Cái gì a ngươi lại đột nhiên nói không xong rồi. Chắc chắn là diễn!

Nàng tự cho rằng mình đã nhìn thấu trò của Hứa Tượng Càn, mặc dù cũng cảm thấy hắn ta làm bản thân thành ra như vậy, cũng rất đầu tư. Nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác ưu việt trong đầu tự nhiên nảy sinh.

Đến ta cũng không lừa được, còn muốn gạt sư tỷ của ta? Nàng nghĩ như vậy trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment